Chương trước
Chương sau
Từ Hiểu Nhã ở ngoài cửa cân nhắc một hồi, đem chuyện này nói cho Từ Phượng Mai.
Từ Phượng Mai nghe xong trầm mặc một lát, rồi cười nói: "Không sao, bất luận là cô ta có phát hiện hay không, miếng ngọc bội này đã phát huy đến hiệu quả lớn nhất rồi."
Nếu như không phát hiện, miếng ngọc bội này sẽ trở thành một pháp khí, làm cho Triệu Bảo Thương ngày ngày không được yên bình.
Nếu đã phát hiện, nói không chừng khi Triệu Bảo Thương nhìn vào ngọc bội mà nhớ lại quá khứ, do đó sẽ hồi tâm chuyển ý.
Từ Phượng Mai nghĩ tới kế hoạch một mũi tên trúng hai con nhạn này, vui vẻ bật cười.
Thời gian cô ta bị phong sát cũng đủ dài, tuy rằng dựa vào nhân mạch mạnh mẽ cùng fans để chống đỡ, nhưng nếu Triệu Bảo Thương vẫn luôn áp chế, thì cô ta sẽ không có cách nào để phát triển.
Hiện tại cô ta còn chưa rõ Triệu Bảo Thương đã biết được chân tướng, cho rằng kế hoạch của mình đã thành công, liền đắm chìm vào trong mộng đẹp.
Sau đó cô ta suy nghĩ, nếu là nhân cơ hội này để đi tìm Triệu Bảo Thương, cũng là lựa chọn khá tốt.
Từ Phượng Mai dứt khoát đi tới ký túc xá của đại học đế đô.
Từ Hiểu Nhã mang cô ta đi vào ký túc xá, chào hỏi với Triệu Bảo Thương: "Chị tôi tới."
Triệu Bảo Thương đang ngồi trong phòng thưởng thức miếng ngọc bội trên tay.
Sau khi nghe thấy tiếng của Từ Hiểu Nhã, nàng nhăn mày lại, tâm trạng đang tốt lập tức tiêu tán.
Từ Phượng Mai nhìn thấy miếng ngọc bội trong tay Triệu Bảo Thương, sắc mặt hơi đổi.
Nếu nhớ không lầm, thì ngọc bội kia đã bị Bạch đại sư làm phép, vốn nên là màu vàng, tại sao bây giờ lại có màu hồng nhạt.
Chẳng lẽ đã bị Triệu Bảo Thương phát hiện?
Cô ta đi theo Bạch đại sư học tập được một đoạn thời gian, đối với pháp thuật cũng có chút hiểu biết.
Đã luyện thành pháp khí thì không có khả năng chuyển đổi màu sắc.
Hiện tại miếng ngọc bội này tất nhiên là có vấn đề.
Từ Phượng Mai suy nghĩ một lát, quyết định lấy lại miếng ngọc bội.
Dù sao đó cũng là đồ của cô ta.
Nghĩ như vậy,Từ Phượng Mai đến cạnh Triệu Bảo Thương nói: "Bảo Thương, đây là ngọc bội của chị, sao nó lại ở chỗ của em?"
Tiếp đó đưa tay ra, chuẩn bị lấy về.
Triệu Bảo Thương vô cùng cảnh giác, lập tức đứng dậy từ trên ghế rồi lui về sau vài bước, tay khẩn trương cầm ngọc bội, giọng điệu lạnh băng: "Chị nói miếng ngọc bội này là của ai?"
"Đương nhiên là --" Từ Phượng Mai ngẩng đầu, nhìn thấy hai mắt Triệu Bảo Thương giống như viên đạn bắn tới, lập tức không nói ra lời.
Triệu Bảo Thương lại hỏi: "Là của chị sao?"
Từ Phượng Mai chần chờ một lát, gật đầu: "Nếu em không tin, có thể nhìn xem mặt trên có tên của chị."
Triệu Bảo Thương một câu cũng đều lười nói: "Cút."
Từ Phượng Mai nhíu mày, bình tĩnh nhìn Triệu Bảo Thương: "Bảo Thương, em bị làm sao vậy?"
Triệu Bảo Thương nghe được giọng nói của Từ Phượng Mai, liền nhớ lại sự hoang đường của mình trong một năm nay.
Nàng chỉ vào cửa: "Cút đi, bằng không tôi gọi bảo vệ."
Sắc mặt Từ Phượng Mai trở nên khó coi, ban đầu cô ta nghĩ ra rất nhiều lời kịch, hiện tại một câu cũng không dùng được, chỉ có thể trực tiếp ngã bài: "Triệu Bảo Thương, cô làm người cũng đừng vô cớ gây sự như thế, đừng có quên là ai đã cứu cô!"
Lời này vừa dứt, quả thực y như châm lửa vào thuốc nổ.
Triệu Bảo Thương hậm hựt tiến lên vài bước, nhìn như muốn đánh người.
Nàng siết chặt nắm đấm, sắc mặt vặn vẹo, hung ác nói với Từ Phượng Mai: "Tôi chưa kêu người đánh chết cô, là đã chừa mặt mũi cho cô, trước kia có phải cô cứu tôi không, chẳng lẽ bản thân cô còn chưa rõ sao?"
"Cái, cái gì?" Từ Phượng Mai đột nhiên trợn to mắt, sắc mặt trắng bệch không biết nói gì.
Triệu Bảo Thương đã biết.
Từ Phượng Mai tuyệt vọng.
Sao Triệu Bảo Thương lại biết? Miếng ngọc bội này rốt cuộc bị làm sao vậy?
Trong đầu Từ Phượng Mai giờ đây nhỉ toàn là bùn nhão, hiện tại cô ta biết bản thân đã không còn chút lợi thế nào.
Vậy thì còn có thể uy hiếp được Triệu Bảo Thương sao?
Cô ta không còn một con át chủ bài nào nữa!
Hơn nữa những thứ mình đòi lấy trong một năm nay thì phải làm sao, Triệu Bảo Thương có thể trực tiếp đòi lại hay không? Gia nhân này đã từng làm súng ống đạn dược, muốn giết một người chẳng phải rất nhẹ nhàng sao?
Từ Phượng Mai càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, trán đổ mồ hôi lạnh.
Từ Hiểu Nhã ở bên cạnh không hiểu hai người đang nói gì, mới hỏi một câu, nhưng không ai trả lời, cô ta thở phì phò muốn hát đệm, bị Từ Phượng Mai ôm lấy.
Từ Phượng Mai ổn định tâm tình, nỗ lực khôi phục bình tĩnh.
Cô ta nhìn Triệu Bảo Thương: "Cô đã biết hết?"
Triệu Bảo Thương biểu tình âm ngoan: "Mau cút đi, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi."
Vẻ mặt Từ Phượng Mai cũng đồng dạng ngoan độc: "Cô hoàn toàn không nhớ tình xưa nghĩa cũ sao?!"
"Tôi và cô không có tình xưa nghĩa cũ."
Một câu này nói lên rõ quan hệ của hai người.
Từ Phượng Mai đột nhiên trở nên dữ tợn.
Hay cho một câu không có tình xưa nghĩa cũ, không hổ danh là Triệu nhị tiểu thư.
"Tôi hiểu rồi." Từ Phượng Mai cười lạnh, "Cô sẽ không được yên ổn đâu, Triệu nhị tiểu thư, cô trời sinh mang tử kiếp, cho dù không có Bạch đại sư, cô cũng không sống đến hết năm nay, cô chờ chết đi."
Vừa dứt lời, cô ta mang giày cao gót rời đi.
Từ Hiểu Nhã nhanh chóng đi theo sau Từ Phượng Mai.
Ký túc xá trở nên yên tĩnh.
Sau khi Ngôn Trăn trở về, nhìn thấy Triệu Bảo Thương trầm mặc không nói lời nào, hình như còn có chút khổ sở.
Cô đi qua hỏi: "Còn chưa khóc đủ sao? Tôi có mua đồ ăn cho cô nè, mau tới đây ăn đi."
Triệu Bảo Thương đột nhiên ôm lấy Ngôn Trăn, vô cùng dùng sức mà ôm.
Ngôn Trăn cười trấn an: "Tôi sẽ không bỏ đi đâu, chỉ đi mua thức ăn mà thôi, cô đừng khẩn trương như thế."
Triệu Bảo Thương không nói lời nào.
Trước kia nàng sẽ không để ý tới lời người khác nói, cũng không tin tử kiếp gì đó, nhưng hiện tại Từ Phượng Mai cũng đều biết chuyện tử kiếp.
Triệu Bảo Thương rất muốn khóc.
Nàng vất vả lắm mới gặp lại người này, muốn cùng người này bên nhau mãi mãi, sao lại có người một hai phải nhắc nhở tử kiếp đến gần.
Ngôn Trăn đã hiểu thấu suy nghĩ của Triệu Bảo Thương, an ủi: "Tử kiếp đều không phải là không thể hóa giải được, tôi nhất định sẽ nghĩ cách giúp cô."
Triệu Bảo Thương ôm Ngôn Trăn, gật đầu.
Ngôn Trăn hỏi: "Cô còn chuyện gì muốn nói nữa không?"
Triệu Bảo Thương suy nghĩ: "Tôi không thích cô gọi tôi là công chúa."
Ngôn Trăn ngây người, một lúc sau mới có phản ứng, giải thích: "Khi đó là tôi nhận lầm người. Cô và Tầm Mai công chúa là hoàn toàn khác nhau, cô là cô, công chúa là công chúa."
Triệu Bảo Thương nghe xong lời này không biết thế nào lại có chút hụt hẫng: "Vậy cô thích tôi hay Tầm Mai công chúa hơn?"
Ngôn Trăn tự hỏi một lát, chuyện này thật sự rất khó trả lời.
Triệu Bảo Thương vốn là Tầm Mai công chúa chuyển thế, địa vị trong lòng mình đều ngang nhau, chỉ có tính cách là hơi khác mà thôi.
Hiện tại xã hội này quá mức yên bình, năm đó Đại Phong thường xuyên gặp chiến tranh, trưởng công chúa nhìn thành thục hơn so với Triệu Bảo Thương cũng là đương nhiên, như vậy không tới mấy năm nữa, Triệu Bảo Thương nhiều thêm vài tuổi, cũng sẽ trở thành một trưởng công chúa quạnh quẽ bễ nghễ thôi.
Nếu nói đến hiện tại......
Ngôn Trăn nhớ lại trước kia, khuôn mặt hai người cũng xinh đẹp hấp dẫn như nhau, còn tính cách thì trưởng công chúa tốt hơn, sở thích của trưởng công chúa cũng giống với mình.
Huống chi Triệu Bảo Thương rất thích véo mình, rất đau, lần trước chiếu cố nàng cũng như thế, đau đến khiến cho người ta khắc sâu vào tận đáy lòng.
Vậy nên, đáp án vô cùng rõ ràng.
Ngôn Trăn nói: "Hẳn là --"
Triệu Bảo Thương đột nhiên bóp chặt eo Ngôn Trăn.
"Á á á đau quá." Ngôn Trăn nhảy dựng lên.
Triệu Bảo Thương âm trầm hỏi: "Hẳn là ai?"
Đầu óc Ngôn Trăn rốt cuộc xoay chuyển, nhanh chóng nói: "Là cô, là cô."
Triệu Bảo Thương lúc này mới vừa lòng.
Nàng biết đầu óc tiểu fan không được linh hoạt, nên mới luôn bị người khác khi dễ, nhưng đâu có nghĩ tới sẽ không linh hoạt như vậy đâu.
Hơn nữa trước kia nói chuyện cũng thần thần thao thao, chẳng lẽ thật sự là người cổ đại xuyên qua?
Vào một năm trước, nàng thường xuyên nghe tiểu fan nhắc mãi cái gì mà Đại Phong, bá tánh, có lẽ vẫn là một người có chức quyền.
Triệu Bảo Thương muốn hỏi cuộc sống trước kia của tiểu fan ra sao, nàng muốn hiểu rõ hơn về tiểu fan.
Rốt cuộc hiểu nhau mới là cơ sở ở bên nhau lâu dài.
Triệu Bảo Thương cúi đầu, vẫn không ngăn được kích động trong mắt.
Ngôn Trăn nhìn thấy, không tự chủ được mà nở nụ cười.
Vừa nãy hai người ôm nhau hồi lâu, Triệu Bảo Thương ở bên tai cô cảm tạ cô còn sống.
Trên thực tế, phải là cô cảm tạ Triệu Bảo Thương mới đúng.
Ở một nơi không người thân như vậy, mà mình có thể gặp được Triệu Bảo Thương, có thể có được quá khứ của trước kia, thật quá may mắn.
Ngôn Trăn ôm lấy Triệu Bảo Thương.
Vẻ mặt Triệu Bảo Thương lập tức cứng đờ, nàng vươn tay, vòng qua eo tiểu fan.
Đây là lần đầu tiên tiểu fan chủ động ôm mình.
Triệu Bảo Thương rất vui vẻ.
Dù hôm nay bị Từ Phượng Mai chọc giận cũng tan biến, cảm giác của hiện tại khá tốt.
Triệu Bảo Thương hy vọng thời gian có thể dừng lại tại khoảnh khắc này, làm cho sự yên ắng và cảm động tràn ngập thân tâm của mình.
Bên ngoài trời đã tối, màn hình điện thoại của Ngôn Trăn sáng lên, là tin nhắn Wechat mà Khuông Oánh gửi tới, hỏi mình bây giờ có thể trở về ký túc xá được không.
Ngôn Trăn nhắn về một câu có thể.
Đầu bên kia không đáp.
Triệu Bảo Thương nhìn chằm chằm động tác của Ngôn Trăn, chua chát nói: "Sao cô lại có thể một bên ôm ấp tôi còn một bên nhắn tin với nữ nhân khác?"
"Vậy thì thật đúng lúc, tôi ngồi ở trên đùi cô có hơi mỏi, tôi đi xuống trước."
"Không được!" Triệu Bảo Thương quay mặt đi, ôm eo Ngôn Trăn không buông,"Được rồi, lần này tha cho cô, lần sau không được như vậy nữa."
Ngôn Trăn thò lại gần hỏi: "Cô ghen sao?"
Triệu Bảo Thương mặt đỏ ửng: "Cô đang nói bậy cái gì đó!"
"Tôi chỉ đoán thôi." Ngôn Trăn cười nói, "Cô vì sao lại không vui?"
"Tôi chính là không vui như vậy đó."
"Tại sao vậy?"
"Tôi --" Triệu Bảo Thương không trực tiếp trả lời, "Tôi không thích Từ Phượng Mai, thật ra tôi thích......"
Nàng ngây người, chuyện của tình cổ qua đi, hiện tại nàng không muốn trực tiếp nói thích tiểu fan, so với điều này, nàng càng muốn nghe tiểu fan nói với mình một chữ đó hơn.
Nhưng người mà tiểu fan thích chính là công chúa kia.
Triệu Bảo Thương hiểu rất rõ, nàng chỉ biết việc làm của mình bây giờ là không từ mọi thủ đoạn để trói buộc Ngôn Trăn lại bên người.
"Tôi cũng không thích cô ta." Ngôn Trăn nói, "Trên người cô ta luôn mang theo âm khí, sợ là đang làm chuyện gì đó mờ ám."
Triệu Bảo Thương ngẩng đầu nhìn Ngôn Trăn liếc mắt một cái: "Tôi đây kêu người dạy dỗ cô ta một trận."
"Dạy dỗ một trận sao? Đây cũng thật bạo lực."
Triệu Bảo Thương hỏi; "Bằng không phải làm sao? Trước kia tôi đã phong sát cô ta, sự nghiệp của cô ta bị huỷ hoại, có muốn cũng không thể nào vùng dậy nổi."
Nhưng Triệu Bảo Thương vẫn chưa hết giận.
Nàng sợ Ngôn Trăn sẽ cảm thấy mình quá mức ác độc, chỉ có thể nuốt xuống câu nói cuối cùng vào trong bụng.
"Gieo nhân nào gặp quả nấy, cho dù cô không ra tay, đến thời điểm nào đó, bản thân cô ta sẽ tự gặp quả báo."
Ngôn Trăn nhìn vào miếng ngọc bội trong tay Triệu Bảo Thương, đúng lúc có một tia sáng bắn ra, Ngôn Trăn cảm nhận được bên trong ngọc bội bay ra một luồng hắc khí.
Ngôn Trăn cả kinh.
Cô dụi mắt nhìn lại, lần này thì không thấy.
Miếng ngọc bội này rõ ràng có vấn đề.
Ngôn Trăn suy nghĩ một lát, vẫn phải mở miệng xin lấy lại miếng ngọc bội.
Triệu Bảo Thương rất không tình nguyện.
Ở trong mắt nàng, tiểu fan tám phần là muốn xem miếng ngọc bội này để tưởng nhớ Tầm Mai công chúa kia.
Nàng rất muốn quăng đi miếng ngọc bội, nhưng lại sợ Ngôn Trăn khóc.
Đành phải xụ mặt đưa ngọc bội cho Ngôn Trăn.
Nhìn thấy Ngôn Trăn trực tiếp bỏ đồ vật vào trong túi, không có hành động gì khác, Triệu Bảo Thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay biết được nhiều chuyện như vậy, Triệu Bảo Thương cảm thấy mình lại có thêm mối đe dọa.
Trước đó chỉ là tranh đấu với bản thân, hiện giờ nàng lại cùng một người không tồn tại tranh đoạt tiểu fan.
Nàng cũng không biết phải làm sao.
Ngôn Trăn đặt miếng ngọc bội xuống dưới ánh đèn để nghiên cứu, Triệu Bảo Thương ở bên cạnh nhìn Ngôn Trăn.
Nhìn lông mi của cô, mũi của cô, môi của cô.
Triệu Bảo Thương rất muốn hôn lên đôi môi phấn nộn kia, chợt nhớ lại tư vị của lúc trước, trên mặt để lộ ra một nụ cười.
Đáng tiếc là Ngôn Trăn chỉ một mực đắm chìm vào ngọc bội nên không có phát hiện.
Triệu Bảo Thương nhớ tới điều gì đó, ra hành lang gọi điện thoại cho Mạnh Ngộ.
Khi đầu dây bên kia tiếp điện thoại, Triệu Bảo Thương hỏi: "Có cách nào có thể tra tấn một người không? Khiến cho người kia vừa hối hận vừa thống khổ."
Mạnh Ngộ ngây người: "Cô muốn tra tấn ai?"
Triệu Bảo Thương nói: "Ngài không cần biết nhiều vậy đâu, tôi bị người đó trêu đùa lâu lắm rồi, trong lòng không thoải mái thôi."
Mạnh Ngộ nghe xong thì biết đó là chuyện gì.
Hắn nói với Triệu Bảo Thương một tiếng, mang theo đạo cụ của mình đến.
Hai người hẹn gặp ở một nhà hàng nhỏ.
Mạnh Ngộ nhìn vào Triệu Bảo Thương, lập tức sửng sốt: "Gần đây cô có kỳ ngộ* gì không?"
(*)Kỳ ngộ: là Sự gặp gỡ không hẹn trước (ngoài sự mong đợi),cũng có thể là điềm lành hoặc điềm dữ mà cả hai bên đều không ngờ tới.
"Không có." Triệu Bảo Thương lắc đầu,"Sao tôi lại gặp mấy chuyện này được."
"Vậy thì thật kỳ quái, trước đó tôi có giúp cô tính một quẻ, kết quả là không gặp được quý nhân, người mình cầu mong cũng không có, hiện giờ số mạng của cô vậy mà lại xảy ra biến hóa, đạo tử kiếp tách khỏi đường chết, tiến tới phương hướng tốt hơn."
Mạnh Ngộ càng xem càng ngạc nhiên, "Hơn nữa lần trước tôi gặp cô cũng chỉ cách có một tháng ngắn ngủi, số mạng của cô thế nhưng lại xảy ra biến hóa lớn tới như thế, đến tột cùng là có gặp gỡ người nào hay là gặp phải chuyện gì không?"
Triệu Bảo Thương nghe xong thì bừng tỉnh, gần đây mình kỳ ngộ lớn nhất cũng chỉ có tiểu fan.
Quý nhân kia tất nhiên là tiểu fan của mình. Ngươi mình cầu mong hẳn là tiểu fan mới đúng.
Thì ra là tiểu fan!
Triệu Bảo Thương kích động cực kỳ.
Nàng đã sớm sở hữu khát vọng như người khác, tiểu fan muốn gì, đều cho tiểu fan hết, muốn làm cho tiểu fan vui vẻ.
Trong đầu nàng đã suy nghĩ rất nhiều cách để có được tiểu fan, suy nghĩ một vạn cách để làm cho tiểu fan vui vẻ, nhưng vẫn không thế nào vừa lòng.
Những thứ đó làm sao mà đủ.
Vừa tục tằng vừa nông cạn, hoàn toàn không xứng với tiểu fan.
Mạnh Ngộ lại nói: "Đáng tiếc tử kiếp rất ngoan cố, tuy có chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn hiện ra cảnh tượng ảm đạm không có ánh sáng. -- kỳ lạ, tướng mạo này, nhìn qua còn muốn tự tìm đường chết, Triệu nhị tiểu thư, gần đây cô có sầu lo chuyện gì không?"
Triệu Bảo Thương lắc đầu: "Đã nhiều ngày nay tâm trạng của tôi vẫn rất tốt."
"Vậy xung quanh có người nào gây áp lực cho cô không?"
Triệu Bảo Thương nói: "Loại người này còn chưa sinh ra nữa."
Mạnh Ngộ: "...... Tốt, tóm lại tử kiếp có thể vượt qua được không, vẫn phải xem chính cô, cô nên cẩn thận thì tốt hơn." Sau khi nói xong, hắn hỏi: "Hôm nay cô muốn tôi đến là vì chuyện gì?"
Triệu Bảo Thương gọi phục vụ đi pha nước, nói với Mạnh Ngộ chuyện mình muốn làm.
Sau đó Mạnh Ngộ có hơi do dự, lại nghĩ đến Triệu Bảo Thương tuy sinh ra ở Triệu gia, nhưng tâm tư cũng không ác độc, nên sẽ không làm ra chuyện gì xấu, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý giúp Triệu Bảo Thương.
Mạnh Ngộ lấy ra bát tự của người nọ, tiếp đó đặt vào một chén nước, rồi không biết rải thứ gì vào trong đó.
Một lát sau, trang giấy bốc cháy ở trong nước, sau khi ngọn lửa màu xanh biến mất, bên trong ly nước không còn thừa lại thứ gì.
"Vẫy là được rồi." Mạnh Ngộ nói, "Từ nay về sau, người nọ sẽ hằng đêm mơ thấy ác mộng, trừ khi thiệt tình hối cải, nếu không sẽ không thể dừng lại."
Tuy rằng trách phạt không tính nặng, nhưng xác thực rất tra tấn người.
Triệu Bảo Thương tương đối vừa lòng, cùng Mạnh Ngộ hàn huyên vài câu sau đó rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.