Editor: Cẩm Hi
Ninh Trạch Ngôn, anh hôn cũng hôn rồi, vậy thì làm cho cân đi, má trái không mặc cả, một ngàn vạn
Hơi nóng bốc lên làm mắt kính của Tô Điềm bị phủ một lớp sương mù, khi ngẩng đầu lên nhìn Ninh Trạch Ngôn thì bỗng có cảm giác xa lạ như có như không.
Giống như bọn họ vốn không nên quen thuộc như vậy.
Tô Điềm tháo kính xuống, oán giận: “Bị cận đúng là phiền phức.”
“Khi bé tôi không hiểu chuyện, thấy người ta đeo kính cận thì cảm thấy rất ngầu, thế rồi cũng nghĩ cách để làm cho mình bị cận, kết quả……”
Ninh Trạch Ngôn hứng thú nhìn Tô Điềm, đặt đôi đũa trong tay xuống: “Kết quả?”
“Rất khó chịu. Kính vừa xấu lại vừa bất tiện, sao tôi lại ngu như vậy chứ, thật muốn xuyên về quá khứ để lay tỉnh chính mình ‘ mày mau tỉnh lại đi! ‘”
Có vẻ Tô Điềm nhớ lại chuyện gì đó thú vị, đột nhiên bật cười, rồi cầm lấy bát đựng nước chấm tự pha lên hỏi: “Ninh tổng, anh có muốn lấy thêm không?”
“Pha lại cho tôi một chút, cho nhiều cay, ít dấm đi nhé.”
Tô Điềm nói được, cầm cái bát con đi vào bếp, lúc quay lại thì bưng thêm bát canh sủi cảo.
Thật ra cũng không hẳn là canh sủi cảo, chỉ là lúc nấu sủi cảo còn dư lại nước canh, không thể lên mặt bàn được, nhưng dùng để giảm ngấy trong sủi cảo nhân thịt cũng không tệ lắm.
“Chỉ có một bát thôi à, của tôi đâu?”
“Anh còn muốn ăn nữa á? Đã là mấy giờ rồi? Giáp tết rồi Ninh tổng không định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gioi-fan-co-doc/260345/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.