Editor: Cẩm Hi
Tô Điềm nghi ngờ đi tới, cầm lấy quả quýt còn dư lại của Ninh Trạch Ngôn, tách lấy một múi cho vào miệng, vị chua thoáng chốc lan trong miệng, bị chua đột ngột khiến Tô Điềm điên cuồng chớp mắt.
"Đây là do bạn tôi gửi tới, tôi cũng chưa kịp ăn nữa." Tô Điềm vừa nói, ở trong lòng lôi Lục Anh ra tẩn cho hai cái. Vị công chúa Lục Anh còn đang chịu khổ trong một ngôi làng nhỏ trên núi ở phía nam kia, nói là gửi cho Tô Điềm một thùng quýt, hóa ra là đầy một bụng xấu xa.
Chị em — plastic.
Cảm giác kích thích kéo dài rất lâu, Tô Điềm mở tủ lạnh, lấy chai nước khoáng ra uống hai ngụm mới thấy dễ chịu một tí.
Sau đó Tô Điềm mới nghĩ tới việc đưa nước cho Ninh Trạch Ngôn, giương mắt nhìn lên, mới chợt nhận ra người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, là một người đàn ông xa lạ, nghĩ nghĩ rồi yên lặng đóng nắp bình nước lại, đi về phía Ninh Trạch Ngôn ngồi xống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhất cử nhất động nhỏ của Tô Điềm đều bị Ninh Trạch Ngôn thu hết vào mắt, hắn hơi híp mắt lại, giọng điệu tiếc nuối nói "Hôm nay hiệu suất làm việc của nhà hàng Hà Quý thấp quá, giờ này rồi mà cà phê còn chưa giao, đây là muốn tôi chết khát à."
Tô Điềm định là nếu Ninh Trạch Ngôn không xin cô nước thì cứ để anh ta chết khát đi, nhưng giờ anh ta trong tối ngoài sáng nói vậy còn không phải là muốn cô đi lấy nước cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gioi-fan-co-doc/260317/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.