Nghi Huyên không biết mình ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy người đang rét lạnh dần dần chuyển sang ấm áp. Hình như trong lúc đó có người gọi tên cô, cô rất muốn đáp lại, nhưng mí mắt lại nặng trĩu chẳng thể nào mở ra. Thế nên cô cứ vậy mà chìm vào giấc ngủ, và đến khi tỉnh lại thì đã là mấy ngày sau. Lúc mà cô biết mình bị thương nặng đến thế nào thì nhịn không được mà sợ hãi. Gương Trạm Lộ bị vỡ, cô còn giữ được tính mạng đã là kỳ tích. Hơn nữa cơ thể còn bị tổn thương do ma khí, cùng những thương tích ngoài da, mặc dù có tâm pháp Chân Hư Diễn nhưng cũng phải mất một thời gian nữa mới bình phục. Tuy bây giờ cô có thể an tâm hoạt động như bình thường, cơ thể không còn đau nhức nhưng chẳng qua là nhờ công hiệu của tâm pháp Chân Hư Diễn, chứ nếu muốn khỏi bệnh hoàn toàn thì còn cần phải uống thuốc điều dưỡng một thời gian dài. Chỉ có điều đạo hạnh của cô bị tổn hại quá nặng, có lẽ không thể phục hồi lại nữa.
Nghi Huyên vốn không có lòng tham, cô cũng không có chí tiến thủ, dù mất đi đạo hạnh nhưng còn được sống là tốt rồi. Nhưng cô vẫn bị Thương Hàn giáo huấn một trận. Từ “Ta đã nói với muội là không được dùng thuật Kính Ánh rồi, sao không chịu nghe hả?” đến “Ngay cả chuyện liều mạng đi cứu giúp người khác nữa, muội đi quá giới hạn của ta rồi đó, muội đặt ta ở chỗ nào hả? Vả lại, cho dù ta được cứu, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-vo-tinh/2839953/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.