Edit: Na Na
“Chó chết chủ, còn dám nói đến chuyện quay về sao.”
Thực Anh nghe thấy thế, cố nén cơn giận cười lạnh nói: “Ồ, ta còn tưởng phải đợi lâu lắm chứ, vậy mà đến nhanh thật …”
Trong màn sương mù trắng xóa, Thương Hàn mặc bạch y, tay cầm kiếm đang phóng người đến. Hắn thả người đứng vững trên mặt đất, ngẩng đầu đưa mắt nhìn. Vẻ đau yếu trên gương mặt hắn đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là phong thái ngạo nghễ, mạnh mẽ như hồi xưa.
Nghi Huyên không kìm được sự vui mừng, nhìn vẻ mặt hắn thế kia, chắc chắn đã khôi phục được thị lực. Mà bây giờ không còn linh khí Chân Hư, vậy là hắn thực sự khỏe lên rồi. Sau bao nhiêu nỗ lực, cuối cùng đã được hồi đáp. Cô thực sự đã cứu được hắn trở về.
Cô vốn định mở miệng, nhưng rồi lại im lặng. Tới bây giờ cô mới thực sự cảm thấy sợ hãi, sợ hắn hiểu lầm cô, nghĩ rằng cô thật sự bỏ đi, sợ hắn vì lý do này mà thay đổi tình cảm. Cô cần phải giải thích với hắn, nhưng cô lại nhát gan, hơn nữa bây giờ không phải lúc để nói chuyện này…
Thực Anh nhìn Thương Hàn, rồi liếc sang Nghi Huyên, nói: “Cũng may là ngươi tìm thấy nơi này. Vì một nữ nhân mà một mình xông vào chốn nguy hiểm, là do tình sâu nghĩa nặng… Hay là, ngươi đặc biệt đến đây để báo mối hận bị bỏ rơi vậy?”
Thương Hàn ngeh vậy, không đáp lại hắn, mà chỉ nhìn Nghi Huyên, nói: “Nghi Huyên, tĩnh tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-vo-tinh/2839951/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.