Edit: Na Na
“Ta không đi được nữa rồi.”
Nghi Huyên vừa dứt lời, Vân Hòa đằng sau lập tức cầm lấy cổ tay cô. Cô giật mình cuống quít tránh khỏi hắn, vừa định mở mồm mắng hắn thì Vân Hòa nói: “Ma khí xâm hại đến tim rồi, ngũ tạng cũng bị tổn thương… Vì sao cô lại…”
“Việc này nói sau đi.” Nghi Huyên ngắt lời hắn.
Nhưng Vân Hòa lắc đầu, suy ngẫm rồi nói: “Ma khí này không phải xâm nhập từ tổn thương bên ngoài, hình như ta từng thấy qua ở đâu đó rồi… Đúng rồi, là ma khí trên người sư huynh cô. Chẳng lẽ mọi tổn thương trong người hắn đều truyền sang cô? Cô… Cô không đủ sức chịu đâu!”
Bị hắn nhìn thấu, Nghi Huyên cũng không lấy làm kinh ngạc. Dù sao hắn cũng mang danh Thần Y, trước kia chỉ liếc mắt đã nhìn thấu bệnh của Thương Hàn. Cô thở dài nói: “Ngoài kia thì đúng là không chịu nổi, nhưng đây là Chân Hư cảnh. Như ngươi nói, ta chỉ cần vĩnh viễn ở lại đây là được.”
Vân Hòa nghe cô nói thế, lại cúi đầu rơi nước mắt, “Lừa mình dối người… Tất cả chỉ là lừa mình dối người mà thôi… Ta là muốn cứu cô… Vì sao…”
“Ngươi lại khóc gì vậy?” Nghi Huyên bất đắc dĩ nói, “Tuy cái pháp trận này của ngươi chẳng tốt đẹp gì nhưng nó cũng không làm hại ta. Lại nói tiếp, cũng may có nó mà ta mới nghĩ ra biện pháp cứu sư huynh ta.” Cô nói đến đây, mỉm cười dịu dàng, “Hơn nữa, tuy ta bị thương nặng, nhưng chưa chắc sẽ chết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-vo-tinh/2839945/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.