Edit: Na Na
Nghi Huyên đứng dậy mặc quần áo xong định mở kính giới bảo vệ Thương Hàn nhưng Thương Hàn chỉ bảo cô để bội kiếm lại, rồi dặn cô mau đi chóng về. Nghi Huyên không kéo dài thêm thời gian, ra khỏi căn phòng Tử Đằng, cô chạy chậm vài bước rồi nhún người bay lên trời cao. Bóng đêm âm u, dưới ánh trăng mông lung cô không nhìn rõ con đường phía trước, vừa định gọi bảo kính lên soi sáng thì đột nhiên bật cười nhớ ra một chuyện.
Cô quên mất là mình đã dùng thuật Kính Ánh trên người Thương Hàn, trải qua một hồi lộn xộn không kịp thu lại thuật nên giờ bảo kính vẫn nằm trong cơ thể Thương Hàn. Thế mà vừa rồi còn định gọi bảo kính ra, may là chưa niệm khẩu quyết, không thì thành trò hề rồi.
Cô cười mình sao lãng không chú ý thì bỗng nghĩ ra một chuyện. Có khi đặt gương lại trong người hắn lại hay. Nhớ lúc trước hắn từng nói thương thế trên người không thể cứu chữa được, nhưng có mỗi thuật Kính Ánh là hắn không phủ định, mà chỉ nói “Đừng nhắc đến nữa”. Nếu câu “Đừng nhắc đến nữa” mang ý nghĩa là không muốn cô phải chịu đau thay hắn, vậy thì chứng tỏ thuật Kính Ánh thật sự hiệu nghiệm. Đúng vậy, nếu cô có thể chịu đựng ma khí phản phệ thay hắn, thì hắn cũng có thể bình an mà trị hết ma chủng, giống như Phương Thanh sư tỷ và Lâm Xuyên vậy!
Nhưng sự thật là khả năng hút lấy thương tổn của cô chỉ có hạn, mà đạo hạnh của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-vo-tinh/2839937/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.