Edit: Na Na
“Có lẽ ta… đã chết rồi.”
Nghi Huyên lập tức bật cười, nói: “Sư huynh, huynh nói cái gì vậy?”
“Lúc bị chiếm thân thể, thần thức của ta đã bị hủy diệt, làm tổn thương đến năm giác quan. Dù thân xác chưa chết nhưng cũng như cây đèn sắp tắt. Thần y kia cũng nói, có thể lửa phượng hoàng đã đoạt lấy tính mạng ta từ lâu. Mà cho dù không phải thì sau vài lần tranh đấu khiến ma chủng kích động, ta chắc cũng đã sớm kiệt quệ rồi.” Thương Hàn nói tới đây, giọng hơi trầm xuống, “Ra khỏi Chân Hư cảnh, ta sẽ lại trở về là cái xác thôi. Ta không thể quay về Dịch Thủy đình nữa…”
Nghi Huyên nóng nảy ngắt lời hắn, cười to lên nói: “Này này này! Đừng có nói những lời xui xẻo như vậy! Cái gì mà ‘đèn sắp tắt’, ‘kiệt quệ’, không thể nào! Huynh xem, bây giờ chúng ta đang ở ngoài Chân Hư cảnh đấy thôi?”
Thương Hàn nói: “Chuyện của ta, tự ta hiểu rõ.”
“Huynh rõ chỗ nào?” Nghi Huyên nói, “Sự phục hồi của huynh căn bản không phải nhờ linh khí của Chân Hư. Không phải trước kia huynh cũng từng nói, rằng ma chủng nhập vào người, sẽ tăng cường sức mạnh cho thân thể sao. Cho dù có bị thương nghiêm trọng, cũng có thể bình phục nhanh chóng…”
“Ta không khống chế được nó.” Thương Hàn nói, “Bảo kính đã vỡ, công lực không còn như xưa. Ta không thể khống chế được ma chủng, cũng chẳng thể ngăn chặn được ma khí gây hại. Nó có thể giúp ta, nhưng cũng chỉ được một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-vo-tinh/2839932/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.