Edit: Na Na
Nghi Huyên chỉ mất chút công phu đã đưa được Lục Tín trở về. Người nhà Lục Tín thấy họ trở về thì đều vui mừng không thôi, cuống quít cảm ơn Nghi Huyên. Nghi Huyên nói khách sáo vài câu, sau đấy lại thấy chóng mặt. Cô nghĩ có lẽ do chưa tỉnh rượu, lại thêm lúc nãy còn lỗ mãng động võ nữa. Cô hàn huyên vài câu rồi rời khỏi đấy, cũng quên luôn chuyện xin mượn một gian phòng khác.
Đến khi ra khỏi tiền sảnh, băng qua vườn hoa, còn chưa về đến phòng trọ, đã thấy Thương Hàn đang ngồi xổm ở hành lang, kéo tay trò chuyện với con gái Lục gia. Nghi Huyên thấy cảnh này bỗng thấy thú vị, không khỏi nở nụ cười, nhẹ nhàng chạy qua đó, cười nhạo nói: “Nói cái gì mà nhỏ giọng thế? Nói cho ta cùng nghe được không?”
Lục Tiểu Oanh ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào: “Tỷ tỷ, tỷ về rồi ạ, tìm được cha muội không?”
“Đương nhiên là tìm được rồi.” Nghi Huyên đắc ý nói.
Lục Tiểu Oanh vui mừng không thôi, quay sang cảm ơn cô rồi vội vàng chạy về tiền sảnh.
Nghi Huyên cười nhìn theo hướng cô bé chạy đi, bỗng nghe thấy Thương Hàn lạnh lùng hỏi: “Vì sao lại ra ngoài một mình?”
Nghi Huyên nghe giọng chất vấn hỏi tội như thế, bỗng nhớ ra hắn từng nói: Đừng để hắn lại một mình. Nhưng lúc hắn nói, là khi hắn còn thương nặng. Bây giờ hai tai hắn đã phục hổi, bệnh tình cũng tốt hơn nhiều, nên cô nghĩ hắn sẽ không có những ý nghĩ yếu đuối như vậy nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-vo-tinh/2839913/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.