Hành động của Hắc Tử là kiểu giấu đầu lòi đuôi.
Đẩy Lâm Sơ Thịnh rời đi, còn cười hì hì giả ngốc.
“Thật ra khu làm việc này cũng không có gì đẹp, hay là tôi dẫn cô đi xem vài con vật nhỏ, khoảng trước đây vài ngày bọn tôi mới cứu được một con hươu…”
“Cô gái vừa nãy đứng bên cạnh Quý Bắc Chu, thích anh ấy lắm đúng không?” Lâm Sơ Thịnh nói thẳng.
Hắc Tử sửng sốt, cười gượng gãi đầu, “Cô ấy thích đội trưởng của bọn tôi thật, nhưng đội trưởng không có ý với cô ấy đâu, tôi thề đấy.”
“Cô đừng nhìn cô ấy bây giờ phơi nắng đen đen thế kia, chứ trước đây là phóng viên của đài truyền hình tới đây làm chương trình, lúc ấy đã để ý đến đội trưởng, nên từ chức chạy tới đây làm tình nguyện viên.”
Lâm Sơ Thịnh khẽ mím môi, cô cũng nhớ láng máng rồi, trước đây hình như Hắc Tử đã từng kể với cô.
“Nhưng cô yên tâm đi, đội trưởng đã từ chối cô ấy lâu rồi, bọn họ không thể nào đâu, chỉ là…” Giọng nói của Hắc Tử truyền đến.
“Lần này đài truyền hình tới đây làm chương trình, dù sao trước đây cô ấy cũng làm việc ở đấy, có chút quan hệ nên đứng ra làm người trung gian, hai người ở cạnh nhau chắc là nói chuyện công việc gì đấy thôi.”
“Tóm lại cô đừng hiểu lầm, tôi lấy nhân cách con người tôi ra cam đoan, bọn họ tuyệt đối không phải quan hệ này.”
Lâm Sơ Thịnh cười lên, “Vốn dĩ tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, là do anh kéo tôi đi, mới khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-ruc-lua/466660/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.