Một khi đã xác định được hành trình, Lâm Sơ Thịnh cũng không còn xoắn xuýt nữa.
Cô hoàn thành xong luận văn của học kỳ, lại chỉnh sửa tài liệu ngôn ngữ ở Vân Nam rồi nộp cho giáo sư Du, sau đó chuẩn bị thu dọn hành lý.
Trước đây Quý Bắc Chu từng ở khu bảo hộ Khả Khả Tây Lý, nhưng hai năm nay đã chuyển đến khu bảo hộ Nhiệt Đới*, nghe nói có hổ hoang dã, voi Châu Phi, Lâm Sơ Thịnh chỉ thu dọn vài bộ quần áo mùa hè, rồi nghĩ khi trở về từ đấy sẽ về thẳng nhà luôn, nên cô gói hết quần áo mùa đông lại gửi về nhà.
Khu bảo hộ Nhiệt Đới*: tên đầy đủ là khu bảo hộ tự nhiên cấp quốc gia Tây Song Bản Nạp, khu bảo hộ tự nhiên rừng mưa Nhiệt Đới Tây Song Bản Nạp (trong truyện được gọi tắt là khu Nhiệt Đới và rừng mưa),nằm ở phía nam của tỉnh Vân Nam, nằm trong 3 huyện Cảnh Hồng, Mãnh Hải và Mãnh Lạp châu tự trị Tây Song Bản Nạp (Là châu tự trị của dân tộc Thái),giáp với Lào và Myanmar.
Trong truyện thì nơi Quý Bắc Chu làm việc là ở nước ngoài chứ không thuộc tỉnh Vân Nam.
Hai vợ chồng Lâm Kiến Nghiệp còn đang trông ngóng con gái được nghỉ đông sẽ về nhà.
Kết quả người thì không thấy đâu, nhưng lại nhận được một bao quần áo.
**
Vào ngày xuất phát, Ôn Bác lái xe đến đón cô, Lâm Sơ Thịnh vừa mới mở cửa xe ra đã nghe được tiếng gọi ngọt ngào của một cô bé, “Chị ơi.”
Cô bé là con gái của Ôn Bác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-ruc-lua/466656/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.