Lâm Sơ Thịnh ngồi ngâm chân, nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, lòng nghĩ về đủ loại cảm xúc trong hôm nay, vừa thẹn vừa bực, sao trên đời này lại có người đáng ghét như anh cơ chứ!
Cô vẫn còn quá đơn giản, ngây thơ rồi.
Trước khi lên giường đi ngủ, Quý Bắc Chu lại gửi tin nhắn cho cô, 【 Tan cuộc rồi, bây giờ sẽ lái xe về nhà. 】
Lâm Sơ Thịnh vẫn nghẹn một cơn tức ở trong lòng, nên không trả lời lại.
Trái ngược lại, trên đường về nhà Quý Bắc Chu cầm điện thoại lên xem nhiều lần, khiến cho Quý Thành Úc không chịu được nữa, phải lên tiếng trêu chọc, “Anh, anh đang đợi điện thoại của chị dâu hả?”
Quý Bắc Chu không tỏ ý kiến.
“Muộn như vậy, chị dâu đã đi ngủ chưa?”
“Chưa đâu.”
“Vậy sao chị ấy không trả lời anh? Anh chọc người ta giận rồi à?” Quý Thành Úc thò đầu lại gần với vẻ hưng phấn, “Phụ nữ mà, cần phải dỗ dành, tặng hoa, tặng quà nhỏ xinh, có khi cũng không cần phải là thứ đắt tiền, các cô ấy đều sẽ mềm lòng thôi…”
“Lời em nói có tin được không?”
“Xét chuyện yêu đương, em có kinh nghiệm hơn anh nhiều.”
“Trừ em dâu ra, đều là kinh nghiệm thất bại cả, nghe hay không cũng thế.”
“…”
Quý Thành Úc sắp tức đến điên rồi, hơn nữa hôm nay có lòng làm mối cho bạn bè lại bị cậu ta chửi ngược là đồ thiểu năng, cơn tức đầy bụng, mặt cũng bị nghẹn đỏ cả lên.
—
Giữa trưa ngày hôm sau đi đến nhà bố mẹ ăn cơm, đây đã là dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-ruc-lua/466651/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.