Chương trước
Chương sau
Khi Quý Bắc Chu ngồi vào ghế bên cạnh Lâm Sơ Thịnh, tất cả mọi người đều ngớ người ra.
Cũng dập tắt đi sự chuẩn bị tinh thần của anh chàng mới vừa rồi còn nhìn chằm chằm vào Lâm Sơ Thịnh, anh ta không dám sáp lại gần cô nữa, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn lên ván bài.
Lâm Sơ Thịnh cũng không hay chơi bài, hơn nữa người ngồi cạnh cô lại là Quý Bắc Chu.
Đáy lòng cô luôn căng thẳng, liên tiếp đi sai, thua liền 3 ván.
“Em gái Lâm, nếu cậu còn thua nữa, hôm nay phải mời bọn tôi một bữa đấy.” Có người trêu chọc cô.
“Tôi thật sự không biết chơi, nếu không…” Lâm Sơ Thịnh quay đầu nhìn về phía Quý Bắc Chu, “Anh tới chơi nhé?”
“Em chơi đi, tôi giúp em.”
“Anh Bắc, anh giúp cô ấy? Đây còn không phải là hùa vào bắt nạt người khác à!” Mọi người cười lên.
Quý Bắc Chu lại cau mày, “Chỉ mình các cậu được bắt nạt cô ấy? Còn tôi không được giúp cô ấy à?”
“Nhìn dáng vẻ anh Bắc hôm nay có vẻ như đang muốn “thương hoa tiếc ngọc” rồi, như vậy nhé, đêm nay ai thua nhiều nhất người đó phải mời mọi người một bữa, nếu như hai người thua, thì hai người cùng mời cơm, như vậy không tính là bắt nạt em gái Lâm đúng không.”
Đánh bài còn có người bao cơm, mọi người càng chơi hăng hái hơn.
Lâm Sơ Thịnh còn chưa trả lời, Quý Bắc Chu đã gật đầu đồng ý.
Cô cũng không biết anh chơi bài có giỏi không, trò đánh bài này phải biết chơi mới được, sao anh lại gật đầu tùy ý thế? Bây giờ cô lại thấy bất đắc dĩ như không trâu bắt chó đi cày.
Tại lúc tráo bài, hai người là một nhóm, Quý Bắc Chu dịch ghế đến gần cô rất tự nhiên.
Gần như dựa sát cạnh Lâm Sơ Thịnh, anh nghiêng đầu lại gần, nhìn những tấm bài trên tay cô.
Anh mặc áo ngắn tay và quần đùi dành cho khách đến tiệm xông hơi, tắm xong rồi mới qua đây, tóc anh vẫn đang ướt, hơi nóng không ngừng tỏa ra bốn phía.
“Đánh lá bài này.” Quý Bắc Chu duỗi tay chỉ vào, lên tiếng nhắc nhở.
Khi anh dựa đến gần, hơi thở nóng bỏng cũng tỏa ra.
“Anh biết chơi không?” Lâm Sơ Thịnh khẽ dò hỏi, cũng đánh lá bài kia theo ý của anh.
“Sợ tôi không biết chơi, em sẽ phải mời mọi người à?”
“Tôi không có ý đó…”
“Em khỏe hơn chưa? Có uống thuốc đúng giờ không?”
“Tôi không sao nữa rồi.”
“Nhiệt độ hạ thấp rồi, phải để ý hơn đấy.” Quý Bắc Chu nói rồi nghiêng người về phía trước, ném một tấm bài ở trên tay cô lên trên bàn, một vòng bài mới đã bắt đầu, anh lại quay đầu nhìn về phía Lâm Sơ Thịnh, “Gần đây tôi vẫn luôn lo cho em.”
Có nhiều người ở đây, khoảng cách của mọi người cũng gần, nếu không muốn người khác nghe được cuộc nói chuyện của hai người, chỉ có thể dựa sát vào gần hơn.
Giọng nói bé khàn khàn, gần trong gang tấc.
Cọ xát bên tai cô, hơi nóng cũng tăng lên.
Lâm Sơ Thịnh nắm chặt mấy lá bài, căng thẳng đến mức trái tim cũng nóng lên, cô khẽ mở miệng nhưng không lên tiếng.
“Em quen thân với anh chàng kia à?” Quý Bắc Chu dựa gần vào cô, vừa bảo cô phải đánh lá bài nào, vừa nói những lời không liên quan lắm.
Lâm Sơ Thịnh lại không giống như người nào đó, có thể làm nhiều việc cùng lúc được, đáy lòng cô căng thẳng thấp thỏm, còn phải để ý đến lá bài trong tay, nghe được lời anh nói, cô sửng sốt hai giây, “Ai cơ?”
“Đấy…” Quý Bắc Chu ra hiệu cho cô, “Hình như cậu ta thích em.”
“Hả?”
Lâm Sơ Thịnh đúng là không để ý thật, vừa rồi cô vẫn luôn để ý đến ván bài, xung quanh cũng nhiều người, có người vẫn không ngồi vào bàn chơi, ngồi vây xem cũng là điều bình được.
Quý Bắc Chu đến gần hơn nữa, anh càng nói nhỏ giọng hơn, mang theo một tia hứng thú:
“Giữa tôi với cậu ta, em sẽ thích cậu ta, hay là thích tôi?”
Hơi thở của anh mang theo cả hơi nóng thổi, tựa như có ngọn lửa đang thiêu đốt lỗ tai cô.
Nếu như anh còn đến gần nữa, e rằng hai người sắp chạm vào nhau rồi.
Lâm Sơ Thịnh nhíu mày, thế này thì chọn kiểu gì?
Hoàn toàn là câu hỏi chết mà.
“Đây là lần đầu tiên tôi gặp anh ta, hoàn toàn không thân…”
Lâm Sơ Thịnh cắn răng, nói lời thật thì, vừa rồi giới thiệu với nhau xong, cô đã không nhớ rõ tên người ta là gì rồi.
Dường như Quý Bắc Chu bị lấy lòng bởi câu trả lời này, anh cong môi, cười dịu dàng.
Một cánh tay chống cái bàn, một tay khác đặt lên chiếc ghế phía sau cô một cách tùy ý, “Vậy nên…”
“Em vẫn thích tôi hơn.”
Lâm Sơ Thịnh: “…”
Đây là logic quỷ gì đấy!
Sao lại có người suy luận kiểu này chứ, Lâm Sơ Thịnh cảm thấy cứ tiếp tục nữa, cô cũng sắp bị nghẹt thở rồi.
Nhưng lúc này Quý Bắc Chu lại duỗi tay ném mấy lá bài trên tay cô ra, mọi người nhíu mày, sôi nổi nói không còn bài nữa, dưới sự thành thạo, trong sự trêu trọc táo bạo của người nào đó, hai người đã có ván thắng đầu tiên.
“Ơ kìa, anh, Tiểu Thiến còn có mười mấy lá bài nữa, đáng lẽ anh phải để bọn em đi hết đã chứ.” Khi đếm lại số lá bài còn thừa, Quý Thành Úc thấy hoa mắt ù tai, đây là anh ruột à, sao lại ác với hắn thế.
“Thua không dậy nổi à?” Quý Bắc Chu nói thẳng.
“Ai thua không dậy nổi chứ, chơi tiếp!”
Quý Thành Úc vừa bị khích đã không chịu nổi, dáng vẻ như muốn đấu một ván sống còn với Quý Bắc Chu.

Tầm khoảng hai giờ sau, hai vợ chồng Quý Thành Úc đã thua thảm bại.
Ban đầu đôi vợ chồng son này cũng chơi không tệ lắm, nhưng từ khi Quý Bắc Chu tham gia vào, cục diện bắt đầu thay đổi, hai người lại thua một cách không thể hiểu nổi, ai cũng không ngờ rằng, vòng tới vòng lui, người nào đó lại muốn đào hố em trai ruột của mình.
Khi Quý Thành Úc còn đang than trời than đất, Quý Bắc Chu lại tới gần Lâm Sơ Thịnh, cười bảo:
“Yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không để em thua đâu.”
Giọng nói anh mang theo cả sự vui vẻ, như đánh trống reo hò bên lỗ tai cô, khiến lỗ tai cô lại nóng đến mức đỏ bừng.
Mọi người đều đang ồn ào nhốn nháo, nói phải để Quý Thành Úc mời một bữa thật sang, chỉ có mình thanh niên kia đặt sự chú ý lên trên người Lâm Sơ Thịnh và Quý Bắc Chu, anh ta cảm thấy…
Hai người này có gì đó không hợp lý lắm.
Ván bài cuối kết thúc, mấy ông con trai ghé vào nói chuyện phiếm với nhau, Triệu Thiến kéo tay Lâm Sơ Thịnh đi đến phòng xông hơi nóng, còn Quý Bắc Chu lại chủ động nói muốn mời mọi người uống nước.
Mấy thanh niên thì chỉ cần mua nước khoáng bình thường thôi.
Quý Bắc Chu còn có lòng mua hai ly nước chanh, và một mâm trái cây nhỏ cho Triệu Thiến và Lâm Sơ Thịnh.
Quan tâm đến phụ nữ cũng là điều bình thường, mấy người kia không để ý nữa, còn đang thảo luận xem buổi tối sẽ đi ăn ở đâu.
Triệu Thiến thấy vừa mừng vừa lo, sau khi nhận mâm đựng trái cây xong, cô ấy liên tục nói cảm ơn.
Ngay sau khi Quý Bắc Chu rời đi, cô ấy lại nói nhỏ bên tai Lâm Sơ Thịnh, “Kiểu người giống như anh cả, tuy rằng có từ chối bạn thân tớ một cách vô tình, nhưng tớ cũng không trách nổi anh ấy, như vậy còn tốt hơn kiểu con trai không thích mà còn tỏ ra mờ ám với người ta.”
“Có khi không nói nhiều, nhưng người thuộc phái hành động, còn tốt hơn mấy người chỉ biết nói mồm nhiều.”
“Tớ nói cho cậu biết nhé, cậu muốn chọn chồng, đừng có xem anh ta nói cái gì, mà phải nhìn anh ta làm được gì? Tớ ví dụ chuyện kinh nguyệt đi, cho dù anh ta nói nhiều thế nào, nhưng không thể pha cho cậu một cốc nước đường đỏ, thì sao gọi là quan tâm tỉ mỉ được?”
Lâm Sơ Thịnh nghĩ đến chuyện ở bệnh viện trong đêm tết kia, cũng gật đầu tán đồng.
“Tớ vẫn luôn cảm thấy anh cả là người khó ở chung, không ngờ anh ấy lại tỉ mỉ như vậy.”
Triệu Thiến cho rằng Quý Bắc Chu đặc biệt quan tâm đến người em dâu là cô ấy, còn cười bảo Lâm Sơ Thịnh ăn nhiều trái cây vào.
Lâm Sơ Thịnh cười gượng, người anh cả này của cậu, không chỉ thuộc phái hành động thôi đâu…
Mà còn biết cợt nhả trêu chọc người hết lần này đến lần khác!
Hết chương 38.
Lời của tác giả:
Anh Thành: Sao người thua lại là em chứ, anh là anh của em mà, sao lại hùa vào bắt nạt em?
Anh Bắc: Em không nghĩ mình đã làm gì à?
Anh Thành: …
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.