Nói về chuyện Quý Bắc Chu và Lâm Sơ Thịnh thêm bạn với nhau, dù cho Quý Thành Úc cảm thấy nghi hoặc, nhưng hắn không dám đi hỏi anh trai mình, mà quay sang nhắn tin riêng với Lâm Sơ Thịnh, kết quả còn tạo ra một sự hiểu lầm khác.
【 Cậu và anh tôi kết bạn WeChat lúc nào thế? 】
Lâm Sơ Thịnh nhìn thấy tin nhắn này, cũng thấy bực mình.
Không phải là cậu cho anh cậu phương thức liên hệ của tôi à, thế mà bây giờ vẫn tỏ ra ngây thơ vô tội, cô nhắn thẳng một câu:
【 Còn không phải là do cậu à! 】
Quý Thành Úc nhìn thấy những từ này, trong lòng cũng thấy sai sai:
Một người là bạn, một người là anh, bởi vì hắn nên hai người mới quen biết, thêm bạn với nhau, ừm thôi cũng không sai lắm, hắn cũng không truy xét chi tiết nữa, lại quay qua hỏi cô khi nào được nghỉ về quê, có thời gian thì cùng nhau ăn cơm.
Lâm Sơ Thịnh xoa nhẹ ấn đường*, càng không rõ Quý Thành Úc muốn làm gì, hai anh em này khiến người khác không thể hiểu nổi.
*Ấn đường: điểm giữa hai đầu lông mày
—
Hôm sau mọi người lên lịch đi leo núi từ sớm, giáo sư Du nói muốn đi ngắm mặt trời mọc, khi trời vẫn còn tối mọi người đã chuẩn bị lên đường.
Trời vẫn còn chưa sáng, đó chính là thời điểm lạnh nhất trong ngày.
Trong rừng có tầng sương mù, nương theo tia nắng của sáng tinh mơ, mọi người đi theo con đường chật hẹp mà những người dân trong thôn hay đi, rừng rậm che kín,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-ruc-lua/466638/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.