Gió núi dịu dàng, trăng như vẩy mực.
Ở trước sân vẫn náo nhiệt ồn ào, ở sau vườn thì khoảng cách giữa hai người đã gần đến mức chỉ cách nhau một xíu.
Lâm Sơ Thịnh vốn đã thấy cả người nóng rực, anh lại đến gần như vậy, hơi thở nóng bỏng, không biết vì sao lại khuấy động lòng cô lên, cô khẽ lùi về sau một bước nhỏ.
Quý Bắc Chu cúi đầu híp mắt lại, “Sao vậy? Không thích tôi đến gần như vậy à?”
“Nóng.”
“Nóng chỗ nào?” Ý cười bên khóe miệng Quý Bắc Chu ngày càng tăng lên.
Chỉ cần không phải không thích anh đến gần là được.
“Thì…”
Lâm Sơ Thịnh vừa nói vừa duỗi tay kéo cổ áo, tựa như muốn xé lớp áo trên người để trái tim dễ thở hơn một chút.
Vân Nam không lạnh chút nào, cô cũng chỉ mặc một lớp áo khá mỏng, khi cô lấy tay muốn kéo như vậy, cổ áo rất dễ bị mở rộng ra, Lâm Sơ Thịnh làm một lần nhưng không được, khi cô cố thử lại lần nữa, thì Quý Bắc Chu lại tiến lên phía trước nửa bước rồi nắm lấy tay cô.
Cả người cô đều nóng lên, trên tay cũng vậy.
So với cô, thì tay Quý Bắc Chu lạnh hơn một chút, khi nắm lấy cũng cảm thấy thoải mái, cô vẫn chưa giãy ra, mà để anh nắm lấy như vậy.
“Sau này đừng uống rượu nữa.” Quý Bắc Chu nhìn cô một cách nghiêm túc.
“Vâng.” Lâm Sơ Thịnh nhìn anh với dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn dịu dàng.
“Nghe lời như vậy cơ à?”
Quý Bắc Chu cảm thấy khi cô uống rượu vào, đúng là rất ngây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-ruc-lua/466634/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.