“Đội trưởng, nhóm Đại Bôn và cảnh sát sắp đến rồi, còn điều thêm cả cảnh sát đặc nhiệm nữa, nhưng để tránh rút dây động rừng, nên vẫn chưa rêu rao tin này ra.” Hắc Tử ngậm điếu thuốc, vẻ mặt căng thẳng, không hề mang vẻ cười đùa cợt nhả như ngày thường.
“Nếu đã xác định được nhóm người kia ở chỗ đó, vậy chúng ta sẽ hành động vào khi nào?”
Quý Bắc Chu quan sát bản vẽ ở trước mặt, đây là bản vẽ tự xây của gia đình đó, có cả sơ đồ mặt bằng, tất cả đều rất rõ nét.
“Hiện tại chúng ta vẫn chưa biết rõ đối phương có bao nhiêu người, trong tay có bao nhiêu súng ống.”
“Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta đã đuổi theo bọn họ từ biên giới tới nơi này, không thể để cho bọn họ chạy thoát được!”
“Trong thôn cũng không có nhiều người, nếu có thêm người mới đến đây sẽ khiến cho người khác chú ý, hành động vào ban ngày dễ bị lộ hành tung, tôi sẽ nói chuyện lại với bên cảnh sát.”
Quý Bắc Chu nói xong bắt đầu gọi điện thoại, nói chuyện khoảng chừng vài phút, cuối cùng quyết định hành động vào ban đêm, lúc bọn họ dễ lơ là cảnh giác.
Bên phía cảnh sát đã sắp xếp người ở xung quanh thôn, phong tỏa những con đường có thể ra vào, nhưng xung quanh có nhiều núi, cũng có rất nhiều con đường vào núi khác nhau, vậy nên dù có phong tỏa cũng không đảm bảo cho mọi việc chu toàn được.
**
Khi hoàng hôn buông xuống, Lâm Sơ Thịnh đi theo giáo sư và đàn anh về nhà trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-ruc-lua/466628/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.