Tay nghề thêu của Đại tẩu rất tốt, những người mua hàng đều tấm tắc khen ngợi những thứ tẩu ấy thêu. Lúc đầu khi ta nói mang đồ thêu đi bán, Đại tẩu còn có chút do dự. Nhưng khi thấy chiếc giỏ trống rỗng mỗi lần bán hết, thậm chí có người đợi nửa tháng chỉ để mua đồ thêu của Đại tẩu, tẩu ấy liền có thêm tự tin. Có lẽ là nhìn thấy tiền bạc ngày càng tăng, hoặc cũng có thể là được công nhận. Đại tẩu bây giờ mỗi ngày đều tràn đầy tinh thần, cả người rạng rỡ hẳn lên. Cũng không còn ốm yếu như trước nữa. Vài tháng trôi qua, trên bàn ăn cứ cách vài ngày lại có món mặn. Cuộc sống thực sự đang tốt đẹp lên từng ngày. — Mùa đông đến rất nhanh, chim muông trên núi đều tìm chỗ ẩn nấp. Trần Quý mỗi lần vào núi phải mất ba đến năm ngày mới ra, mà thu hoạch cũng không được nhiều. Bây giờ khắp nơi băng giá, vào núi chỉ có thể gặm bánh khô cứng như đá, khát thì chỉ có thể hứng nước tuyết mà uống. Dù còn trẻ, nhưng cũng không thể không biết quý trọng thân thể như vậy. Hơn nữa, trong núi thỉnh thoảng có mãnh thú ra ngoài kiếm ăn, hắn mấy ngày không về, ta luôn thấp thỏm lo âu. Ta thoa thuốc trị tê cóng lên đôi bàn tay nứt nẻ của hắn. Vết thương nứt sâu lắm, còn rỉ máu. Ta xót xa đến rơi nước mắt. Ta cẩn thận thoa thuốc cho hắn, sợ làm hắn đau. Ta mở lời khuyên nhủ, giọng nghèn nghẹn: “Hiện giờ trong nhà không đến nỗi không có gạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-reo-cuoi/5212436/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.