Giọng cười trầm thấp của người đàn ông khẽ xuyên qua màng tai, mềm mại mà tê dại, len lỏi vào trái tim đang khẽ rung động của Diệp Thanh Lan.
Cô biết, nụ hôn bất ngờ mình vừa dành cho anh có phần đột ngột, vốn dĩ cũng chẳng phải do suy nghĩ mà thành.
Cô đã ngồi lặng trước lò sưởi suốt một lúc lâu, cố gắng nhớ xem trong quá khứ có khoảnh khắc nào từng gặp Chu Biệt Hạc mà bản thân lại không nhận ra hay không.
Càng nghĩ, càng trống rỗng.
Thế nhưng, Diệp Thanh Lan lại có một linh cảm mơ hồ — người đó chính là mình.
Khi ấy cô vừa mất người thân, nỗi đau nghẹn ngào không cách nào kìm nén. Nếu không phải cô, thì sao trên đời lại có chuyện trùng hợp đến vậy? Chu Biệt Hạc khẽ bóp vành tai cô, nơi bị hơi nóng hong đến mềm đỏ: “Ừm?”
“Không có gì.” Diệp Thanh Lan tựa vào khuỷu tay anh, cố làm ra vẻ thản nhiên. “Hôn anh một cái cũng không được sao?”
Chu Biệt Hạc bật cười khẽ, khóe môi cong lên, ngón tay kẹp nhẹ lấy má cô: “Được chứ. Chỉ là… có phải nên có qua có lại không?”
Suốt tuần vừa rồi, từ t.h.u.ố.c bổ đến dinh dưỡng, cô đều dùng đầy đủ. Sắc mặt Diệp Thanh Lan đã hồng hào hơn nhiều so với khi mới phát hiện mang thai, không còn tái nhợt mà ẩn hiện chút hồng nhuận tự nhiên.
Ngày nghỉ, cô chẳng trang điểm gì, chỉ khuôn mặt mộc mạc thanh khiết. Ánh lửa đỏ ấm từ lò sưởi hắt lên cằm cô, khắc họa từng đường nét tinh tế của khuôn mặt ấy.
Không son
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-quan-quyt/4888695/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.