Đêm buông xuống, xe dừng trước cổng bệnh viện số 1.
Khoa Quốc tế về đêm vốn hiếm người, nay bất ngờ có bệnh nhân quan trọng nhập viện, các y tá trực lập tức tất bật.
Khi được bế xuống từ xe, Diệp Thanh Lan đã hơi tỉnh, nhưng nằm trên giường bệnh, hơi thở gấp gáp, tầm mắt mờ mịt, cơn choáng nối tiếp cơn choáng, dần chìm vào tối đen.
Lúc ngất đi, cô vẫn còn ý thức, tay chân bủn rủn, lồng n.g.ự.c như bị bóp nghẹt, chỉ còn biết nắm chặt vạt áo Chu Biệt Hạc.
“Người nhà xin ra ngoài, chúng tôi phải tiến hành kiểm tra…”
“Anh Chu, mời anh tạm thời rời phòng…”
“Bác sĩ Trạch đâu, gọi bác sĩ Trạch tới.”
Các y tá bước chân dồn dập, vây quanh Diệp Thanh Lan, cắm ống thở, đo nhịp tim huyết áp, lấy m.á.u xét nghiệm.
Cô chẳng còn sức cựa quậy, chỉ có thể nằm yên, bóng người và tiếng động hỗn loạn xoay vần trước mắt, đầu óc càng lúc càng choáng váng, mi mắt nặng trĩu, không sao chống đỡ nổi, một lần nữa khép lại.
Nửa tiếng sau, những kiểm tra cơ bản hoàn tất, bác sĩ Trạch cầm kết quả xét nghiệm đi đến cửa phòng bệnh.
“Viện trưởng, ngài cũng ở đây sao.”
Hóa ra Tương Vân Tấn tối nay có một ca phẫu thuật, vừa xong định về thì tình cờ thấy chiếc xe quen thuộc đỗ trước cổng, liền quay lại.
Chú ta vốn còn tưởng rằng người ngã bệnh rồi giấu giếm mọi người là Chu Biệt Hạc, ai ngờ lại là Diệp Thanh Lan.
Bác sĩ Trạch đã ngoài bốn mươi, đeo cặp kính gọng đen, gương mặt hiền hòa, lúc cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-quan-quyt/4888692/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.