Buổi tuyển dụng kết thúc, Diệp Thanh Lan rời khỏi trường đại học.
Cả ngày mệt mỏi, thể xác lẫn tinh thần đều rã rời, cô không muốn quay về Lục Khê, chỉ lái xe lang thang vô định.
Thu sang, trời nhanh chóng sẫm tối. Cơn gió cuối ngày vương chút hiu quạnh, nhưng bên đường, những cây so đo cam vẫn ra hoa kết quả, sắc vàng hồng xen kẽ, nổi bật giữa tán lá xanh biếc, như điểm xuyết một mảng tươi sáng trong mùa thu u buồn.
Phía trước, đèn đỏ nhấp nháy, xe cộ ùn thành hàng dài.
Diệp Thanh Lan hạ cửa kính, chống tay lên thành cửa sổ, để gió mơn man qua tóc.
Con đường này cô thường đi, dải hoa ven đường được chăm sóc rất kỹ, những khóm hồng phấn đã nở suốt từ tháng tư đến tận tháng mười, dịu dàng mà rạng rỡ.
Nửa năm trước, lần đầu tiên cô gặp Chu Biệt Hạc, cũng chính tại con đường này.
Khi ấy, cô muốn ngắm hoa, tầm nhìn bị chiếc xe của anh che khuất. Cái nhìn thoáng qua vội vã, nào ngờ người trong xe lại là anh.
Duyên phận kéo dài đến tận hôm nay, rối ren chẳng thể dứt.
Cô nhắm mắt, kéo kính xe lên.
Theo dòng xe, cô rẽ vào con phố yên tĩnh hơn, rồi dừng xe trước một quán bar, một mình bước vào.
Quán bar có phong cách khá vắng lặng, Diệp Thanh Lan chọn chỗ trước quầy, chống cằm lật xem thực đơn.
Điện thoại rung lên. Cô liếc nhìn tên người gọi, rồi tắt máy.
Phục vụ trước tiên mang đến một ly nước đá. Lật xem menu mãi cũng thấy chán, cuối cùng cô gọi hẳn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-quan-quyt/4888686/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.