Máy bay với ký hiệu “ZHOU” lướt qua bầu trời.
Bên ngoài sân bay, chiếc Maybach lúc này mới từ từ khởi động.
Chiều tối hôm nay kẹt xe vô cùng, từ sân bay về khách sạn tốn không ít thời gian, xe lại dừng trước cửa Vạn Ẩn, mưa đêm se lạnh, yên tĩnh, lễ tân cúi chào tỉ mỉ, y như mười mấy ngày trước.
Chu Biệt Hạc một mình lên phòng, mở cửa, mùi hôn ngọt ngào vẫn còn đọng ở tiền sảnh, nhưng người đã đi.
Hai ngày trước, đêm đó, anh rút khỏi những buổi tiếp đãi rườm rà, trở về khách sạn, đối diện là cô - mong manh như khói, như sương.
Khoảng thời gian ngắn ngủi, rồi lại trở về yên tĩnh.
Anh vốn ít biểu lộ tình cảm ra ngoài, từ nhỏ chưa từng trải qua cảm giác chia lìa lạ lẫm này.
Cởi cà vạt, vest, Chu Biệt Hạc ngồi xuống sofa, từ từ uống cốc nước đá, mùi hương của cô còn vương trên sofa: nước hoa, mồ hôi, đôi khi là những giọt nước mắt rỉ ra khi không kìm được.
Anh không lên phòng làm việc, cũng không gọi người dọn dẹp, chỉ ngồi đó, xử lý công việc chất đống trong ngày một cách bình thản.
Gần 11 giờ, điện thoại rung, avatar xanh lá nhảy lên.
Laine: [Đã đến.]
Laine: [Hình ảnh]
Chụp từ cửa sổ máy bay, Lăng Giang cũng có mưa rơi.
Chu Biệt Hạc đặt tờ hợp đồng xuống, lấy điện thoại và kiên nhẫn nhắn tin: [Đã gặp bác Bối chưa?]
Khung trò chuyện im lặng một lúc, chắc là cô đang xuống máy bay.
Chỉ vài phút sau, cô trả lời: [Đã gặp rồi.]
Chu Biệt Hạc không tự chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-quan-quyt/4856835/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.