Một đêm không mơ, khi tỉnh dậy, Thanh Lan còn hơi lâng lâng.
Cô không nhớ mình đã về giường lúc nào.
Tiếng nước từ nhà tắm vang lên, ghế sofa trống trơn, chắc là Chu Biệt Hạc đang rửa mặt.
Cô mơ hồ nhớ mình đã đắp chăn cho anh, sau đó là… rồi về sau, cô chẳng còn nhớ gì nữa.
Nếu không có gì bất ngờ, chắc là cô đã ngủ thiếp đi trong vòng tay Chu Biệt Hạc, và anh đã đưa cô về giường.
Cô rõ ràng không buồn ngủ, chỉ là bị hôn đến mức hơi thiếu oxy lên não, mà mơ màng ngủ quên.
Thanh Lan thở nhẹ một hơi.
Hôm nay là thứ sáu, cô đã nằm viện hai ngày, đã tới ngày có thể xuất viện.
Sáng nay kiểm tra máu, kết quả bình thường, Viện trưởng bệnh viện cũng đến thăm, rồi nhờ y tá làm thủ tục xuất viện.
Sau đó, cô cùng Chu Biệt Hạc tới đồn cảnh sát làm bản tường trình.
Có anh ở bên, mọi việc đều thuận lợi, không xảy ra tình huống khó xử nào.
Khi Thanh Lan về công ty, đã là hơn một giờ chiều.
Nhân viên đều đang nghỉ trưa, cô trở về phòng làm việc, đặt bó hồng xanh trời lớn ôm trong tay lên bệ cửa sổ.
Ánh nắng chiếu qua, trong veo màu xanh ấy, màu cô yêu thích nhất.
Đây không phải bó hoa mà hôm trước Chu Biệt Hạc tặng, mà là mua mới sau khi ra khỏi đồn cảnh sát. Anh nói, hoa ở bệnh viện thì để lại đó, không mang về nhà.
Thanh Lan sờ nhẹ cánh hoa, phía sau vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
“Xin mời vào.”
Lý T.ử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-quan-quyt/4856826/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.