Sau khi Chu Biệt Hạc nói xong câu đó, bên cạnh anh không còn động tĩnh gì.
Cô lặng lẽ úp nửa khuôn mặt xuống chăn, thậm chí cả hơi thở cũng nhẹ đi.
Anh cười thầm một cái, nhắm mắt lại.
Diệp Thanh Lan ngủ không yên, trở mình nhiều lần, sợ lại lăn vào lòng Chu Biệt Hạc.
Mở mắt, cô bị tiếng điện thoại Tưởng Tư Hiền đ.á.n.h thức.
Ngày thứ bảy, không phải ngày làm việc, chuông báo thức điện thoại Diệp Thanh Lan không vang, cô với tay cầm điện thoại, mơ màng “A lô”.
“A lô gì?” Trong điện thoại là giọng Tưởng Tư Hiền: “Cậu còn ngủ sao?”
“Ừ…” Diệp Thanh Lan ôm góc chăn, vẫn nửa tỉnh nửa mê.
“Diệp Thanh Lan!” Tưởng Tư Hiền giận dữ, “Tớ chuẩn bị đi rồi, nếu cậu dám trễ…”
Cơn buồn ngủ bỗng tan biến, cô nhớ ra hôm nay đã hẹn Tưởng Tư Hiền chơi tennis lúc 10 giờ.
Nhìn đồng hồ, đã 9 giờ 30 phút.
Cô vội vàng rời khỏi giường, rửa mặt rồi xuống lầu. Chu Biệt Hạc không có ở nhà, trong phòng khách chỉ có chị Trương và Tiểu Phường đang xem TV, ăn đồ ăn vặt.
Hôm qua cô bé còn mặc áo choàng Harry Potter, giờ đã thay bộ đồ denim sạch sẽ, là một cô bé trắng trẻo, xinh xắn.
Thấy cô xuống lầu, Tiểu Phường đặt hẳn chiếc bánh hạnh nhân vụn xuống: “Chào dì!”
“Chào cháu, Tiểu Phường.”
“Cô chủ, cô đi ra ngoài à?” Chị Trương hỏi.
Diệp Thanh Lan gật đầu: “Chị Trương, tôi hẹn Tư Hiền chơi tennis, nhờ chị chuẩn bị hai suất ăn sáng mang theo, nhanh chút, tôi hơi vội.”
“Không vấn đề gì, thưa cô.”
Nói xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-quan-quyt/4856820/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.