Sáng hôm sau, Diệp Thanh Lan dậy sớm hơn thường lệ.
Đi ngủ sớm giúp tinh thần khoan khoái, bù đắp cho những đêm liên tiếp thức khuya. Chu Biệt Hạc thì như thường lệ dậy sớm hơn cả cô. Sau một tuần cùng giường, Diệp Thanh Lan cũng dần nhận ra thói quen kỷ luật của anh, bất kể đêm qua có ngủ muộn đến đâu, sáng hôm sau vẫn đúng giờ tỉnh dậy.
Kéo rèm cửa ra, dãy núi xanh xa xa chìm trong ánh sáng rực rỡ, cảnh sắc quanh khu Lục Khê sáng sủa, trong lành, dù ngày nào nhìn cũng không thấy ngán.
Diệp Thanh Lan vươn vai, rửa mặt rồi xuống lầu.
Theo thói quen, cô nghĩ Chu Biệt Hạc hẳn đã đi làm. Nhưng khi bước xuống nửa cầu thang, cô chợt khựng lại, bắt gặp ánh mắt người đàn ông vừa từ phòng gym đi ra.
Anh mặc đơn giản, một bộ đồ thể thao đen đã thấm đẫm mồ hôi, ôm sát bờ vai rộng rắn chắc. Đường nét cơ bắp lộ rõ hơn nhiều so với khi khoác âu phục.
Sắc mặt anh hơi lạnh, có vẻ thờ ơ mà tự nhiên, như trạng thái thoải mái nhất của anh cũng là một kiểu xa cách.
Diệp Thanh Lan biết trong nhà có phòng gym, cũng biết anh luôn dậy sớm để chạy bộ hoặc tập luyện một tiếng.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô vô tình chạm mặt.
So với anh, nhịp sống của cô quả thật có thể gọi là buông thả.
“… Chào buổi sáng.”
Trong mắt Chu Biệt Hạc thoáng qua một tầng ấm áp nhạt nhòa: “Chào buổi sáng. Tối qua em ngủ ngon chứ?”
Diệp Thanh Lan coi đó như một câu chào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-quan-quyt/4856809/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.