Ngọc Tuyền chết rồi.
Ngay hôm sau ngày ta về đến Kinh thành.
Là Đỗ Lỗi hạ thủ.
Mục tiêu của hắn vốn là ta, nhưng bát canh kia để lâu bị nguội, Ngọc Tuyền sợ ta ăn vào sẽ đau bụng bèn tự mình đi hâm nóng lại, lúc kiểm tra độ nóng đã thử một ngụm.
Kịch độc.
Không quá một canh giờ, người đã không còn.
Ta cho người bắt Đỗ Lỗi đến hỏi nguyên do.
Dáng vẻ hắn như rồ như dại, nước mắt tèm lem, giọng nói khàn khàn: "Ngươi vốn không yêu quý gì ta, chỉ cưng chiều một mình Ngọc Tuyền. Y làm người bầu bạn bên cạnh Thái Tử, ta thì bị đẩy đi làm đề đốc ở Nội Quan Giám! Năm đó ngươi vì uy hiếp Triệu Kỳ mà tuỳ ý nói sẽ bắn chết ta, lúc đó ngươi đã muốn giết chết ta hòng dọn đường cho Ngọc Tuyền."
Ta cảm thấy quá mức hoang đường, quá mức nực cười, không nhịn được cười lớn.
Ta cười đến mức hít thở không thông, đùi bị vỗ đến phát đau, nước mắt cũng chảy xuống.
Hoá ra người lúc trước tin lời nói dối của ta ngoại trừ tên ngốc Triệu Kỳ...
Vẫn còn một tên ngốc nữa.
Đời người quanh đi quẩn lại.
Đâu đâu cũng là chuyện hoang đường.
Ta ngừng cười, lạnh giọng hỏi Đỗ Lỗi: "Ngươi có biết, làm người bầu bạn bên cạnh Thái Tử thì không thể làm chưởng ấn của Ti Lễ Giám?"
Đỗ Lỗi ngây người.
"Ta vốn định đưa ngươi lên làm chưởng ấn Ti Lễ Giám."
"Không thể nào! Không thể nào! Không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-cung-bo-qua-nguoi-va-ta/3378025/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.