***
Vừa hồi cung thì ta bệnh nặng một trận, vật vã khổ sở, hết nhẹ lại trở nặng, đến tận qua Tết mới rốt cuộc khỏi hẳn.
Trong lúc bệnh, Triệu Kỳ viết cho ta rất nhiều thư, xếp đống trên bàn.
Ta bảo Ngọc Tuyền xếp vào rương khoá lại -- đặt cùng với chỗ thư mười mấy năm trước hắn viết cho ta, cất trong nhà kho ở hậu viện.
"Về sau lại có thư của Phúc Vương gửi đến thì cứ thế mà làm." Ta dặn dò Ngọc Tuyền.
"Sư phụ không xem ạ?"
"Thôi."
Y muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nghe theo ý ta.
Sau đó Triệu Kỳ lại viết thư rất lâu, Ngọc Tuyền luôn đặt chúng trên bàn ta, ta đều không mở ra đọc, qua một thời gian, y chỉ đành mang thư cất đi.
Lặp lại như thế.
Không biết bao lâu.
Ta đã không nhớ rõ lắm ngày tháng chính xác nữa.
Có thể là ngày đông năm đó, có thể là ngày đông năm năm sau.
Tóm lại là bắt đầu từ một ngày đông giá rét, ta không còn nhận được thư từ Cam Châu gửi về nữa.
Níu kéo nhau trong đầm lầy nhỏ, chi bằng buông tha, mỗi người tìm đến đất trời rộng lớn của riêng mình.
Sớm cắt đứt tất cả, ai cũng thoải mái tự do.
Ắt hẳn hắn cũng có thể hiểu.
Sẽ không oán ta.
*
Bởi vì Thái Tử còn nhỏ tuổi, Hoàng Đế và cha nuôi nán lại Kinh thành thêm sáu bảy năm.
Thái Tử được chăm sóc dạy dỗ cẩn thận, cho đến tận lễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-cung-bo-qua-nguoi-va-ta/3375671/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.