Hắn đưa ta về tận phòng ở lầu hai của trạm dịch, lại không chịu rời đi.
Ở trong phòng ta dây dưa thêm một lần, khiến tay chân ta đều mềm nhũn, đến tận khi trời sắp sáng mới đẩy cửa đi ra. Vừa mở cửa, Nguy Phi Long trùng hợp đi tới. Nguỵ Phi Long nhìn hắn, lại nhìn ta ở trong phòng.
Nguỵ Phi Long giống như không hề phát hiện ra Triệu Kỳ từ trong phòng ta đi ra, đứng ngoài cửa hành lễ rồi nói: "Chưởng ấn, dưới lầu đã chuẩn bị xong bữa sáng, ăn sáng xong chúng ta có thể xuất phát rồi ạ."
"Biết rồi." Ta đáp.
Sắc mặt hắn như thường, bình tĩnh xoay người rời đi.
Nhưng bóng lưng đã ít nhiều làm lộ ra sự hoang mang hoảng loạn của hắn.
Ngẫm nghĩ, cũng thật khâm phục hắn.
Xuất thân của Nguỵ Phi Long không tốt, ở Bắc Trấn phủ ti chậm chạp thăng chức, không dễ gì mới leo lên đến vị trí Thiên Hộ. Chưa cần nói đến chuyện vừa rồi đụng hỏng chuyện tốt của ta có thể phải cửu tử nhất sinh, trước đó hắn đi theo Hoàng Đế, cũng đã có không ít lần gặp Hoàng Đế và cha nuôi quấn quýt...
Có thể sống đến bây giờ, quả thật rất không dễ dàng.
*
Ta đã làm lỡ quá nhiều thời gian, không tiện tiếp tục nán lại Cam Châu thêm nữa, ở trong thành nghỉ ngơi chỉnh đốn hai ba ngày, sau đó lên đường trở về. Lúc tiễn đưa, Triệu Kỳ theo ta rất xa.
Mọi người đều dừng lại ở cách mười dặm ngoài thành Cam Châu.
Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-xuan-cung-bo-qua-nguoi-va-ta/3369706/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.