Chương trước
Chương sau
Ngày gặp Triệu Kỳ lần đầu tiên, ta nhớ rất rõ ràng.

Tô đại nhân quản lý đường sông vùng Giang Chiết bởi chuyện trừng trị vài tên quan viên đã nhắc nhở riêng ta đừng lưu lại hậu hoạn, nhổ củ cải ắt phải dính đất(*) mới là đúng đắn.

(*) ý đại khái chỉ một chuyện không thể xử lý một cách hoàn mỹ, cuối cùng vẫn mang đến vài phiền toái khác

Ta trước giờ rất biết nghe lời phải, thế là ở lại Đông Xưởng(*) lâu hơn một chút, cho đến khi bên trong nhà lao tràn ngập một mùi máu tươi đặc sệt, thẩm vấn xong một lượt từ trên xuống dưới những kẻ ở đây, cũng đã qua giờ Dậu.

(*) là một cơ quan mật thám và gián điệp do thái giám điều hành

Ánh nắng chiều xuyên qua song sắt của nhà lao, bị cắt thành vô số cột sáng, chiều tà như máu, tựa như đã hợp làm một với khung cảnh bên trong lúc này.

Nhất thời khiến người ta hoảng hốt.

Đỗ Lỗi sớm đã sai người bưng chậu đồng chờ, khăn tay trắng như tuyết vắt trên thành chậu, bên trong nước ấm vừa đủ, cũng không biết đã đợi bao lâu, thay bao nhiêu lần nước rồi.

"Đoàn xe của cháu trai Phúc Vương đi đến đâu rồi?" Ta hỏi y.

"Trong cung đến báo một lúc trước, lúc này sợ là đã đi qua Đông An Môn, đang đi thẳng vào Hoàng Thành ạ." Y vừa giúp ta thay chiếc khăn đã thấm máu đỏ, vừa nhỏ giọng nói.

Nước bị máu pha loãng biến thành hồng, giống một đoá hoa nhỏ nở rộ.

Đẹp một cách kỳ lạ.

"Có cần đi đón không ạ?" Y đợi một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được lại nhỏ giọng hỏi, "Nhưng người ta là cháu trai của Phúc Vương, không đi đón cũng không tốt lắm? Sợ là... không hợp quy củ."

Ta ngẩng đầu lườm y một cái.

Ánh mắt y lập tức hiện lên sợ hãi, vội cúi thấp đầu: "Tiểu nhân lắm lời."

Làm cung nhân nương tựa vào kẻ khác, sống nhờ chút ân sủng của các chủ tử, cả đời tiêu tốn hết tâm tư để nghiên cứu làm thế nào hầu hạ chủ tử cho tốt, một ánh mắt là lập tức câm như hến, một câu khen ngợi là có thể hất hàm ngạo mạn... truyện đam mỹ

Nhảy nhót diễn trò, hèn mọn vô cùng.

Có lẽ ta cũng như thế.

*

Dĩ nhiên là cần đi đón.

Tuy rằng ta phiền chán vì bị an bài cho một việc vô tích sự thế này, nhưng lại không dám không đi.

Bệ Hạ có ý lập Triệu Kỳ làm thái tử, tương lai Triệu Kỳ chính là chủ nhân của thiên hạ này, thân phận vô cùng tôn quý.

Nếu như không có gì ngoài ý muốn, nếu trước bốn mươi tuổi ta vẫn còn sống, thì hắn sẽ trở thành chủ nhân của ta. Ta sẽ giống như Đỗ Lỗi hiện tại đang phục vụ cho ta, dùng hết tâm tư lấy lòng hắn, hầu hạ hắn, khẩn cầu một đời sống thọ rồi chết tại gia.

Rửa sạch tay, lại soi gương lau những giọt máu bị bắn lên mặt, thay quan phục bên trong, để Đỗ Lỗi bôi lên người ít hương, che giấu hoàn toàn mùi máu tươi trên người, ta lúc này mới đội mũ, cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới mình không có chỗ nào không thoả mới bước nhanh ra khỏi hình phòng(*).

(*) nơi dùng hình để tra khảo

Khổng Thượng đã chờ sẵn bên ngoài, lập tức tiến lên hỏi người trong lao kia xử trí thế nào.

Ta hỏi Đỗ Lỗi: "Đoàn xe của Bệ Hạ và cha nuôi đi đến đâu rồi?"

Đỗ Lỗi trả lời: "Nói là sắp đến Cao Bi Điếm rồi, hai ngày nữa là vào đến thành ạ."

Ta gật đầu, quay đầu nhìn Khổng Thượng: "Cần nhận tội đều nhận rồi, giữ lại làm gì nữa."

"Vâng."

"Trong thiên lao còn bao nhiêu người?" Ta lại hỏi hắn.

"Còn khoảng chừng chín quan viên liên quan đến vụ án đường sông, ngoài ra sẽ có hơn mười kẻ tối nay được áp giải vào đến kinh. Nhưng đều là những kẻ đã được định tội xong, không cần tra hỏi gì thêm." Khổng Thượng đáp.

"Đều xử lý hết đi."

Hắn hơi ngẩn ra, hỏi: "Chưởng Ấn, này... giết hết ạ? Liệu có quá..."

"Qua mấy ngày nữa là Bệ Hạ và cha nuôi về đến kinh thành rồi, ngươi cũng biết người xưa nay mềm lòng, nếu giữ đám giặc này lại thì chắc chắn phải báo cáo với người, khiến người tức giận, càm ràm ta dạy mãi không sửa, lạm dụng cực hình, vậy không phải sẽ làm người đau lòng sao?" Nói xong lời này, ta cũng không đợi Khổng Thượng phản ứng, nhận lấy áo choàng Đỗ Lỗi đưa tới, sau đó quay đầu liếc cánh cửa lớn tối đen của thiên lao: "Dọn dẹp bên trong cho sạch sẽ, đừng để chướng khí mù mịt như thế, xúi quẩy."

Khổng Thượng vội đáp: "Thuộc hạ đã rõ."

Ta không nán lại nữa, xoay người lên ngựa, một đường từ Đông Xưởng ra roi thúc ngựa vào Đông An Môn.

*

Từ ba năm trước Nhân Đế Triệu Húc và người đứng đầu của Ti Lễ Giám Phó Nguyên Thanh cùng nhau đi vi hành, mọi chuyện lớn nhỏ trong triều đều giao cho Nội Các và Ti Lễ Giám quản lý, trong lòng mọi người từ đó đã ngầm hiểu, sớm muộn một ngày ngôi vị Hoàng Đế của Nhân Đế sẽ được truyền ra bên ngoài.

Từ sớm trước đó cũng đã có tin đồn nói Nhân Đế muốn truyền ngôi cho Triệu Kỳ, cháu trai của Phúc Vương ở Cam Châu.

Trong lúc thư từ qua lại với cha nuôi, ta càng chắc chắn một điểm này.

Lần này Triệu Kỳ vào kinh, không chỉ ta, Nội Giám Các hay Nha Môn đều cực kỳ cẩn trọng, không dám qua loa chút nào.

Hai tháng trước, có chỉ truyền Triệu Kỳ vào kinh, đợi Hoàng Đế quay về sẽ triệu kiến, mọi người đều đã bắt đầu chuẩn bị. Đầu tiên là cho quét tước Đoan Bản Cung từ lâu không có người ở, trân bảo dán cửa màn che đều được thay mới toàn bộ, lại mời Nội Các và Lễ Bộ cùng nhau lập ra danh sách những cung nhân sẽ phục vụ trong phủ.

Cũng cùng một nguyên nhân này, ta hiện tại đang ở Đông Hoa Môn, nhìn đoàn xe của Triệu Kỳ đi từ Cam Châu chậm rãi xuất hiện trước tầm mắt.

Đời này của ta đã nghênh đón vô số khách quý ở Hoàng Thành.

Có sứ thần Phiên quốc từ không xa ngàn dặm đến, có đại quan biên giới mang theo chiến thắng trở về, cũng có tiến sĩ hàn lâm đứng đầu bảng của năm đó... Khác với sự tưng bừng huyên náo của những kẻ trước khi vào thành, đoàn xe từ Cam Châu này dừng lại trước Đông Hoa Môn, đoàn người phong trần mệt mỏi, từ người đến xe đều toát lên sự đơn sơ giản dị.

Trước Đông Hoa Môn, mọi người đã tề tựu đông đủ, chờ đợi ở đây từ sớm. Biển người mênh mông chật ních đó vừa thấy ta đi tới, lập tức cung kính tránh đường. Ta xuống ngựa, bước nhanh tiến lên, khom người ở ngoài cửa xe nói: "Nô tài nhận Thánh mệnh cung nghênh thế tôn(*) hồi kinh."

(*) dùng để gọi cháu trai của Vương

Trong lúc ta nói chuyện, đã có thái giám tuỳ tùng đi tới nằm rạp trên đất, làm một cái bậc thang bằng người. Cửa xe mở, một thiếu niên đi ra, không đạp lên người kia mà trực tiếp nhảy xuống khỏi xe ngựa.

Ta dùng dư quang liếc hắn, mày kiếm hếch cao, khuôn mặt trẻ tuổi mười phần anh khí, mơ hồ có bóng dáng của Phúc Vương. Hắn đứng trước mặt ta, tuy chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, nhưng đã cao hơn ta không ít.

Hắn quét mắt đánh giá một vòng những người ở đây, cuối cùng phát hiện ra ánh mắt của ta, bèn nhìn ta hỏi: "Ngươi là ai?"

Ta cúi đầu đáp: "Nô tài là chưởng ấn của Ti Lễ Giám, Phương Kính."

"Phương chưởng ấn."

"Không dám. Điện hạ đi đường vất vả..."

Ta vừa muốn dùng vài lời khách sáo mở đầu, thế nhưng lại bị hắn không nể nang gì cắt ngang.

"Ngươi nói phụng mệnh cung nghênh ta, nhưng ta thấy ngươi cũng không cung nghênh gì, còn đến muộn hơn cả ta. Trợn mắt nói dối như thế thật sự không tốt. Hoàng thượng đã dạy các ngươi như thế sao?" Hắn nói.

Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

Kể từ sau khi tiếp nhận con dấu của Ti Lễ Giám, đã rất lâu rồi không có ai dám dùng ngữ khí đó nói chuyện với ta, bất kể vương công đại thần gì đó, đều khách khách khí khí với ta, nào có kẻ dám xoi mói châm chọc như thế.

Ta nâng mắt nhìn hắn, hắn cũng không cảm thấy mình nói gì không đúng, thẳng thắn vô tư mà nhìn lại ta.

"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?" Hắn hiếu kỳ hỏi.

... Vẫn là một thằng oắt con mà thôi.

"Là nô tài sơ suất không tính chuẩn thời gian, khẩn cầu điện hạ không trách tội." Ta rũ mắt nói.

"Ta chỉ tuỳ tiện nói thế thôi, ngươi cũng không cần phải để trong lòng." Triệu Kỳ phất phất tay, "Đi thôi."

Ta cúi người tránh ra, mời hắn đi trước, đợi hắn đi qua rồi mới nhận lấy chiếc áo choàng lông đã chuẩn bị trước từ tay Đỗ Lỗi. Chiếc áo choàng này dày nặng nhưng cũng mềm mại, khẽ phẩy một cái là mở rộng ra.

Ta đi nhanh hai bước, đặt lên vai Triệu Kỳ: "Kinh thành rất lạnh, tiểu điện hạ vẫn nên bảo trọng thân thể..."

"Không lạnh, lạnh cái gì chứ. Cam Châu còn lạnh hơn cả ở đây. Hơn nữa thứ đồ tinh tế đắt đỏ thế này ta không dùng được, cưỡi ngựa luyện võ một lát là hỏng mất, không thuận tiện." Triệu Kỳ dừng chân, trực tiếp lấy áo xuống, nhét lại cho ta.

Nhóm người vốn đã bắt đầu dịch chuyển xung quanh lập tức im bặt, không biết đều là những biểu tình gì, bầu không khí im lặng chết chóc, quả thực khiến người ta trở nên khó xử.

Từ sau khi Hoàng Đế mang theo cha nuôi đi chu du các quốc gia, cả cái triều lớn thế này hoàn toàn không có ai có thể khiến ta đích thân hầu hạ, bỗng nhiên bị người cự tuyệt thật ra cũng xem như là một trải nghiệm mới mẻ, hẳn là ngay tối nay sẽ được truyền ra khỏi cung, đi khắp các con phố ngõ nhỏ.

Liệu có nên dặn dò Khổng Thượng bên kia tăng thêm nhân thủ, kẻ nào dám nghị luận về ta lập tức bắt vào thiên lao vấn tội không? Nhưng nếu cha nuôi quay về biết ta lạm dụng cực hình và quyền hành như thế, sẽ trách cứ ta chứ?

Vô số suy nghĩ tuôn trào như mây trong đầu, ta cúi nhìn chiếc áo choàng bị vo thành một cục trong lòng, ít nhiều có đôi chút không nói nên lời.

"Đi mau đi mau, mệt chết đến nơi rồi." Triệu Kỳ đi đằng trước nâng giọng.

"Vâng." Ta đáp một tiếng, nhìn Đỗ Lỗi, "Ngươi ngây ra đó làm gì? Dẫn đường cho tiểu điện hạ."

*

- - Bệ Hạ đã quan sát cháu trai Triệu Kỳ của Phúc Vương một thời gian dài, có ý muốn truyền ngôi cho hắn. Lần này Triệu Kỳ vào kinh, vẫn phải nhờ con để mắt chiếu cố đôi chút. Phó Nguyên Thanh.

Ta về phòng, lấy phong thư mà cha nuôi gửi cho đọc đi đọc lại hai lần mới có thể thuyết phục bản thân, nếu sau này Triệu Kỳ thật sự kế vị ngôi vua, thì kẻ như ta, mạng cũng nằm trong tay hắn, quyền sinh sát chẳng qua là một câu nói của hắn mà thôi.

Sự việc lần này ắt là chuyện nên tự tay làm, đạt được sự hài lòng của hắn, giành lấy sự yêu thích của hắn, để hắn nhớ kỹ chỗ tốt của ta.

Tuyệt đối không được mất kiên nhẫn hay tỏ ra ngạo mạn.

Thế nhưng chỉ cần nhớ lại những hành vi vừa rồi của hắn, trong lòng ta vẫn không khỏi dâng lên buồn bực.

Dù tương lai có là chủ nhân thiên hạ đi chăng nữa thì bây giờ cũg chỉ là một thằng oắt lỗ mãng không biết nghĩ trước nghĩ sau mà thôi.

Ai muốn trông trẻ chứ?

Ta lại không phải cha nuôi, mười mấy năm như một làm thánh phụ của thiên tử, "thương yêu thiếu đế(*) như con đẻ".

(*) thiếu đế như kiểu thiếu gia í, vì làm vua từ bé nên gọi là thiếu đế

Vẫn may là mấy ngày nữa Bệ Hạ và cha nuôi về kinh rồi, hai ngày nay cứ để Đỗ Lỗi hầu hạ Triệu Kỳ, ta tránh được thì tránh đi thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.