“Sau đó Tang Nhu một mình về nhà, bắt đầu viết một cuốn tiểu thuyết chưa biết cái kết, đúng không?” Joey mỉm cười hỏi.
“Đại khái thế.” Tang Nhu hít một hơi sâu và chậm rãi. Quãng thời gian kìm nén ấy, mồn một trước mắt mà lại xa không tưởng. Như cảnh thu nồng phía ngoài kia, nhoáng cái đã vụt trôi đi mất.
Tang Nhu nhận ra Joey, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cả cơ thể đang căng thẳng đều như giãn ra, ngất luôn tại chỗ.
Tuy lời Joey khiến Tang Nhu không giãy tiếp nữa, nhưng khi chạm tay vào vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi khiến anh vô cùng lo lắng.
Quả nhiên là bị bệnh rồi, khó trách cứ làm ổ mãi trên bàn không dậy.
Sau đó lại phát hiện, vật nhỏ trong tay không hề cử động, hoàn toàn không nhúc nhích.
Đôi mày mới giãn ra vì đã trấn an được Tang Nhu lập tức cau lại.
Tiếp đó, Joey mới về nhà không bao lâu liền ôm Tang Nhu ra ngoài.
Anh bước đi vội vã, ngay khi mới xuống lầu và ngồi vào xe, chuông điện thoại vang lên.
Là Liêm Vĩnh An.
Liêm Vĩnh An mới đi rửa mặt xong đã nghe tiếng bước chân rất nhỏ từ tầng dưới vọng lên, cách một cánh cửa nên không dám chắc, nhưng vẫn ra ngoài xem thử.
Phát hiện có tiếng động cơ xe ở tầng dưới.
Nhận điện thoại, Joey chưa nói gì, Liêm Vĩnh An đã hỏi: “Có chuyện gì sao? Trễ vậy rồi còn ra ngoài?” Ông tưởng công ty có chuyện khẩn cấp gì, nhất định cần Joey phải tới, sau đó nghe thấy anh trả lời: “Con tới bệnh viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-tu-tren-bien-toi/46319/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.