Năm ấy, bên gối Tang Nhu luôn có một quyển “Truyền thuyết thần thoại Trung Quốc” bằng tranh. Những khi trời mưa, cô lại lật giở từng trang dưới ánh sáng trời âm u. Đầu giường có một cây tiên nhân cầu lặng lẽ nở những đóa hoa vàng.
Sấm chớp đùng đoàng, cơn mưa tầm tã như trút, bầu trời trầm nặng tưởng rơi, tất cả đều khiến Tang Nhu nhớ tới những câu chuyện bố từng ngồi bên mép giường kể cô nghe hồi bé. Khoa Phụ đuổi theo mặt trời, Tinh Vệ lấp biển, những truyện kể chân thực mà xa xưa ấy sẽ khiến cô tạm thời quên đi rằng con người chẳng qua chỉ là một cái túi da chứa thịt nát, cứ bóc tách từng lần thì sẽ chẳng còn lại gì.
Cô không muốn trọ lại trường, không muốn bị khóa chặt trong cuộc sống tập thể. Một là không tin người khác, hai cũng chẳng tin chính mình. Nhưng mẹ đã quyết đoán thu dọn sẵn hành lý cho cô, tước mất chìa khóa nhà, cưỡng chế nhét cô lên xe buýt đồng thời ném lại một câu, Nếu tự mày vô tích sự chạy về thì không có cửa đâu.
Các bạn cùng phòng ngủ đều là người từ phương Bắc đến đây học tập, cứ luôn miệng than mùa mưa Nam Kinh mưa hoài không dứt. Tang Nhu trốn trong màn cười trộm. Lại có thể may mắn trốn làm hướng dẫn viên khổ sai rồi. Từ khi khai giảng, cô luôn có cảm giác mình đang học ngành du lịch.
Cái hôm vô tình gặp Giang Diên ấy, cơn mưa tầm tã phủ kín đất trời Nam Kinh.
Sau giờ học môn Sơ cấp cứu, Tang Nhu ôm hộp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-tu-tren-bien-toi/46317/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.