Không ai trên thế giới này quen thuộc với hình dạng hơi kỳ lạ này hơn Thẩm Phong Lai. Trong mắt y lộ rõ vẻ kinh ngạc, sau đó y dùng sức kéo tay Lâm Xuất, nhìn chăm chú. Vùng da xung quanh hình xăm hơi đỏ, trông rất mới.
"Xăm khi nào đây?" Giọng nói Thẩm Phong Lai trầm thấp, "Có bôi thuốc gì không?"
Lâm Xuất thấy y hình như hơi giận, không khỏi giật, muốn rút tay ra.
Kết quả Thẩm Phong Lai dùng lực, nắm chặt bàn tay anh trong lòng bàn tay mình, nói: "Trả lời anh."
Giọng điệu y không dao động nhiều, nhưng mấy chữ này lại rất có trọng lượng.
Xưa nay Thẩm Phong Lai đều dịu dàng bao dung, rất ít khi anh thấy Thẩm Phong Lai có thái độ như vậy. Anh mấp mấy môi, mở miệng nói: "Ngày nào em cũng dán miếng chống nước mới tắm rửa, mỗi ngày bôi thuốc hai lần. Hình xăm này rất nhỏ, vết thương còn không có chứ đừng nói là kết vảy, càng sẽ không xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào."
Thẩm Phong Lai không nói lời nào, vẫn cau mày như cũ, cũng không che giấu sự không hài lòng của mình.
"Anh giận à?" Lâm Xuất hỏi.
"Anh không nên giận à?" Thẩm Phong Lai buông tay ra đứng thẳng người.
Lâm Xuất hơi tủi thân, nhỏ giọng nói: "Anh biết vẻ mặt bây giờ của anh giống Tống Đường như đúc không. Sao hai người cứ xem em là con nít thế?"
Thẩm Phong Lai nhìn thẳng anh, giọng điệu bình tĩnh: "Nếu anh xem em là con nít thật, lúc này đã ấn em lên bàn, cởi quần ra, dùng dây lưng quất mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-trong-som-binh-minh/1854443/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.