"Chào buổi sáng." Thẩm Phong Lai đứng dậy, cất điện thoại vào túi, tay còn lại sờ trán Lâm Xuất, "Có khó chịu không?"
Lâm Xuất lộ mặt dưới chăn bông, nhìn thấy trên cằm Thẩm Phong Lai nhô ra râu ria lởm chởm, lộ ra vẻ nam tính quyến rũ khó cưỡng, trong lòng không khỏi ngứa ngáy.
Anh cựa người ngồi dậy, cảm thấy cơ thể khô ráo, không có bao nhiêu khó chịu, liền hỏi: "Anh lau người giúp em à?"
Thẩm Phong Lai gật đầu, hỏi tiếp: "Muốn ngủ thêm một lát không em?"
Lâm Xuất lắc đầu. Anh theo thói quen đưa tay mò mẫm mép giường, sờ soạng một lúc mới ngơ ngác nhớ tới điện thoại di động còn ở trong ngăn tủ của trung tâm nhảy dù dưới chân núi, không mang bên người.
Nhận thức này khiến anh nhớ tới một chuyện rất quan trọng, anh vén chăn lên hỏi Thẩm Phong Lai: "Mấy giờ rồi anh?"
"Tám giờ hơn." Thẩm Phong Lai trả lời.
Lâm Xuất run lên. Tính toán thời gian, anh thế mà mất liên lạc suốt 24 giờ, đây là chuyện trước nay chưa từng có.
"Xong em rồi," anh đau đầu thở dài, "Tống Đường nhất định sẽ điên mất."
Thẩm Phong Lai nhìn vẻ mặt của anh, nói: "Tống Đường đã liên lạc với anh rồi."
Lâm Xuất ngẩng đầu nhìn y.
"Cậu ta không tìm được em nên phải liên lạc với anh. Đáng tiếc, lúc anh xem tin nhắn thì trời đã sáng." Thẩm Phong Lai nói tiếp, "Anh nói em đang ở cạnh anh, nhưng hình như cậu ta vẫn không yên tâm."
"Có gì mà không yên tâm chứ." Lâm Xuất tụt hứng nói.
"Chắc bây giờ cậu ta cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-trong-som-binh-minh/1854434/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.