Vẻ mặt Thẩm Phong Lai ngạc nhiên. Y rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kia, im lặng một lúc lâu.
Trái tim Lâm Xuất thấp thỏm đập loạn nhịp, hô hấp còn không ổn định, chỉ có thể cười nói: "Em nhét nó vào găng tay, có mấy lần suýt tuột ra, vất vả lắm luôn ý. Thẩm Phong Lai, chẳng lẽ anh cần em quỳ một chân xuống à?"
"Em nhờ Daniel chuẩn bị giúp à?" Thẩm Phong Lai ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu vẫn trầm thấp dễ chịu, "Em bắt đầu chuẩn bị từ khi nào? Cứ giấu anh hoài?"
Lâm Xuất không trả lời câu hỏi này, mà tiếp tục nói: "Em biết chiếc nhẫn này không đủ tốt, nhưng nó là chiếc nhẫn nhanh nhất em có thể mua."
Anh dừng lại để ổn định lại nhịp tim đang hỗn loạn của mình, sau đó nghiêm túc nói: "Em thật sự rất yêu anh, trên thế giới này chỉ có mình anh. Em muốn chứng minh cho anh thấy, em không còn là một đứa trẻ nữa, em có thể trao lời hứa và tương lai của mình cho người em yêu. Thẩm Phong Lai, anh có muốn tin tưởng em không?"
Ánh mắt Thẩm Phong Lai vẫn dừng trên mặt Lâm Xuất. Y không thể hiện gì nhiều, nhưng đôi mắt y lại thể hiện tình cảm từng chút một, giống như không thể làm gì, cũng giống như vô cùng xúc động.
Y chậm rãi vươn tay, nhận lấy chiếc nhẫn từ tay Lâm Xuất, sau đó nắm chặt trong lòng bàn tay.
Đôi mắt Lâm Xuất lại bắt đầu đỏ lên. Anh không phải là người thích khóc, với anh thì khóc cũng không giải quyết được vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-trong-som-binh-minh/1854429/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.