Vẻ mặt Thẩm Phong Lai ngạc nhiên. Y rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kia, im lặng một lúc lâu.
Trái tim Lâm Xuất thấp thỏm đập loạn nhịp, hô hấp còn không ổn định, chỉ có thể cười nói: "Em nhét nó vào găng tay, có mấy lần suýt tuột ra, vất vả lắm luôn ý. Thẩm Phong Lai, chẳng lẽ anh cần em quỳ một chân xuống à?"
"Em nhờ Daniel chuẩn bị giúp à?" Thẩm Phong Lai ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu vẫn trầm thấp dễ chịu, "Em bắt đầu chuẩn bị từ khi nào? Cứ giấu anh hoài?"
Lâm Xuất không trả lời câu hỏi này, mà tiếp tục nói: "Em biết chiếc nhẫn này không đủ tốt, nhưng nó là chiếc nhẫn nhanh nhất em có thể mua."
Anh dừng lại để ổn định lại nhịp tim đang hỗn loạn của mình, sau đó nghiêm túc nói: "Em thật sự rất yêu anh, trên thế giới này chỉ có mình anh. Em muốn chứng minh cho anh thấy, em không còn là một đứa trẻ nữa, em có thể trao lời hứa và tương lai của mình cho người em yêu. Thẩm Phong Lai, anh có muốn tin tưởng em không?"
Ánh mắt Thẩm Phong Lai vẫn dừng trên mặt Lâm Xuất. Y không thể hiện gì nhiều, nhưng đôi mắt y lại thể hiện tình cảm từng chút một, giống như không thể làm gì, cũng giống như vô cùng xúc động.
Y chậm rãi vươn tay, nhận lấy chiếc nhẫn từ tay Lâm Xuất, sau đó nắm chặt trong lòng bàn tay.
Đôi mắt Lâm Xuất lại bắt đầu đỏ lên. Anh không phải là người thích khóc, với anh thì khóc cũng không giải quyết được vấn đề gì, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Phong Lai, nơi nào đó trong trái tim lại bắt đầu đau nhói.
Nỗi đau trộn lẫn với vị chua của tủi thân và vị ngọt của tình yêu tiếp tục lên men dưới đáy lòng, lan đến khoang mũi, hóa thành nước mắt và tràn đầy cả hốc mắt.
Thẩm Phong lai nói: "Sao lại nhiều nước mắt thế. Khó chịu ở đâu à?"
Lâm Xuất lắc đầu, "Chỉ là em rất hạnh phúc."
Khoảng cách hai người rất gần, cứ nhìn nhau như vậy thật lâu. Lâm Xuất thấy trong đôi mắt Thẩm Phong Lai phản chiếu hình ảnh của mình, trên mặt đều là nước mắt, đôi môi hơi hé, trông rất đáng thương, không đủ đẹp trai, cũng không dễ nhìn.
Thẩm Phong Lai giơ tay ôm lấy anh, một chân hơi khụy xuống giữa hai chân Lâm Xuất, đồng thời đưa tay vuốt ve lưng Lâm Xuất, trầm giọng nói: "Anh cũng yêu em. Em là người quan trọng nhất trên thế giới này, Tiểu Xuất."
Thẩm Phong Lai rất biết cách kiểm soát cảm xúc của Lâm Xuất, sau khi Lâm Xuất yên lặng lắng nghe y nói, suy nghĩ của anh gần như ngừng lại. Anh dứt khoát nhắm mắt lại, vùi đầu vào trong ngực y, nhỏ giọng nói: "Thẩm Phong Lai, anh có tin em không? Chúng ta vốn nên là một thể, anh có nghĩ vậy không?"
Một lúc sau, Lâm Xuất ngẩng đầu, lấy hết can đảm nói: "Anh trở về nước Anh với em đi."
Vốn Thẩm Phong Lai vẫn đang vuốt tóc Lâm Xuất, nghe anh nói vậy thì khẽ dừng lại, im lặng không trả lời ngay.
Vẻ mặt Lâm Xuất dần sợ hãi bất an, "Không thì nước Đức, nơi đó cũng là nơi anh sống rất lâu, anh sẽ nhanh quen thôi. Nước Pháp cũng được, Bordeaux cũng có trang trại rượu vang lâu đời trên thế giới. Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, không bao giờ xa nhau nữa, được không anh?"
Lúc này đây, Thẩm Phong Lai mới trả lời anh: "Tại sao phải là những nơi này? Khoảng thời gian này chúng ta ở bên nhau rất hạnh phúc mà? Tiểu Xuất, chỉ cần chúng ta yêu nhau, ở đâu trên thế giới cũng vậy."
Trái tim Lâm Xuất đau đến thắt lại, giãy giụa ra khỏi ngực y rồi ngẩng đầu lên, "Thẩm Phong Lai, anh biết em đang nói gì mà."
Âm nhạc cổ điển chính thống của Đức do Beethoven, Brahms đứng đầu có tính chặt chẽ cẩn thận tinh tế, phức tạp, có trật tự và có địa vị âm nhạc; mà Debussy, Maurice Ravel chủ nghĩa ấn tượng đã biến nước Pháp cuồng nhiệt thành một cung điện mà vô số nghệ sĩ âm nhạc khao khát.
Thẩm Phong Lai im lặng nhìn anh.
Lâm Xuất nắm cánh tay y, ngón tay dần siết chặt, giống như hạ quyết tâm hôm nay phải xóa bỏ nghi ngờ trong lòng. "Chẳng lẽ anh cam tâm, không muốn thử lại sao? Chỉ một lần thôi. Chúng ta hãy cùng nhau đứng trên sân khấu và thực hiện mộng tưởng thời niên thiếu của chúng ta, được không?"
Hơi thở của Thẩm Phong Lai trở nên nặng nề hơn. Biểu hiện của y là sự dịu dàng không thể diễn tả, thậm chí y còn khẽ mỉm cười, nhưng lời y nói là: "Không, Tiểu Xuất."
"Vì sao ạ?" Lâm Xuất cảm nhận được một cơn gió lạnh từ sông băng thổi tới, khiến tay chân anh lạnh cóng, không khỏi run rẩy, "Em yêu anh như vậy, trên đời này cũng không ai hiểu anh hơn em, âm nhạc là mộng tưởng của anh, cũng là sinh mệnh của anh."
Thẩm Phong Lai dùng một tay ấn vào gáy Lâm Xuất, hơi dùng sức, nhưng giọng nói y vẫn bình tĩnh như cũ, "Nhưng Tiểu Xuất à, mấy năm không có âm nhạc, anh vẫn luôn ở đây."
Lâm Xuất biết Thẩm Phong Lai muốn nói gì, nhưng anh lại không muốn nghe, không muốn bị Thẩm Phong Lai dắt mũi. Anh lại lắc đầu nói: "Không đúng, không nên như vậy. Anh đã từng kiêu ngạo vì nó, âm nhạc của anh xứng đáng đứng trên sân khấu tốt nhất thế giới, em không tin anh mặc cho nó bị chôn vùi. Chẳng lẽ em không đáng để anh tin tưởng, nói ra những gì trong lòng sao?"
Thẩm Phong Lai rũ mắt, ánh mắt rơi vào chiếc nhẫn xinh đẹp trong lòng bàn tay, chậm rãi nói: "Có bao giờ em nghĩ tới, rằng nhiệt huyết không nhất định phải có được, không cam lòng, một hai phải cưỡng cầu, sau đó tan xương nát thịt thì phải thế nào? Tình cảm dưới đáy lòng không có nghĩa là không yêu."
Lâm Xuất nhẹ giọng nói: "Em không hiểu, cũng không muốn hiểu, anh cứ như vậy sẽ làm tổn thương em. Thẩm Phong Lai, anh đã nói anh sẽ không gạt em nữa mà."
Thẩm Phong Lai nhìn Lâm Xuất thật lâu, gật đầu nói: "Đúng vậy, anh sẽ không gạt em."
Tay y vẫn không ngừng vuốt ve làn da của Lâm Xuất, như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Một lát sau, Thẩm Phong Lai chủ động bao bọc toàn bộ bàn tay Lâm Xuất lại, chiếc nhẫn y đeo trên ngón áp út hoàn toàn lộ ra trước mắt Lâm Xuất.
Đó là một chiếc nhẫn bạch kim có kiểu dáng vô cùng độc đáo, chiếc nhẫn rất rộng, nhìn như được thiết kế đặc biệt, Lâm Xuất chưa từng thấy Thẩm Phong Lai tháo ra.
Những ngón tay của Lâm Xuất lạnh lẽo run rẩy, nhưng những ngón tay của Thẩm Phong Lai thì lại ấm áp mạnh mẽ. Anh không dám nhìn vẻ mặt Thẩm Phong Lai, chỉ cúi đầu chạm vào chiếc nhẫn, sau đó chậm rãi tháo nó ra như thể đã có linh cảm từ lâu.
Ngón tay mảnh khảnh và khỏe khoắn, khớp xương rõ ràng, vô cùng đẹp mắt.
Nhưng dưới chiếc nhẫn, nơi bị chiếc nhận che lấp, là một vết sẹo xấu xí.
Vào lúc đó, thanh gươm của Damocles cuối cùng cũng rơi xuống, Lâm Xuất thấy mình như một tù nhân chờ đợi rất lâu cuối cùng cũng bị kết án tử hình.
Anh đột nhiên nhớ lại đêm anh vừa đặt chân đến New Zealand, Thẩm Phong Lai đã nói, mộng tưởng với y là những hi vọng xa vời hư vô mờ mịt, mọi người luôn phải thức dậy từ giấc mơ đẹp, trở lại cuộc sống chân thực của mình. Khi đó, Thẩm Phong Lai vừa mới thổi xong bài "Siciliano" trong cơn gió không bao giờ ngừng nghỉ của Wairarapa, và âm tô điểm* giống như những tiếng thở dài, tất cả đều tan biến trong màn đêm.
*Ornament (装饰音): Trong âm nhạc, đồ trang trí hoặc tô điểm là sự khởi sắc của âm nhạc — thường là các nốt nhạc được thêm vào — không cần thiết để mang đường nét tổng thể của giai điệu, nhưng thay vào đó, nó dùng để trang trí hoặc "trang trí" đường nét đó, tạo thêm hứng thú và sự đa dạng, đồng thời tạo cơ hội cho người biểu diễn thêm tính biểu cảm cho một bài hát hoặc bản nhạc . Nhiều đồ trang trí được thực hiện dưới dạng "nốt nhanh" xung quanh chính, trung tâm .. Tham khảo thêm tại:
Nước mắt anh trào ra trong tích tắc, rồi bị cơn gió lạnh nổi lên thổi khô lúc nào không hay.
"Em hỏi anh có tin em không." Thẩm Phong Lai chuyển ánh mắt từ trên mặt Lâm Xuất xuống tay, "Tiểu Xuất, em luôn là tín ngưỡng của anh. Chỉ là anh không tin bản thân mình mà thôi."
-