Hai ngày sau đó, bầu trời núi Cook có hơi ảm đạm. Ngoại trừ căn nhà nhỏ và quán cà phê, Lâm Xuất không đi đâu cả, hấu hết thời gian đều luyện tập piano.
Sáng sớm ngày thứ ba, Lâm Xuất kéo rèm ra, cuối cùng cũng nhìn thấy bầu trời quang đãng không một chút hơi ẩm.
Hôm đó ăn sáng xong, Thẩm Phong Lai và Lâm Xuất bắt xe buýt từ trung tâm du lịch đến sân bay núi Cook. Lâm Xuất là người ngoài nghề, cần phải xem video hướng dẫn luật lệ 45 phút tại trung tâm nhảy dù, sau đó mới được đeo thiết bị để thực hiện hoạt động nhảy dù.
Vì để đề phòng, Lâm Xuất mang kính râm và khẩu trang, dọc đường đi đều im lặng ngồi bên cạnh Thẩm Phong Lai. Nhưng hình như anh vẫn bị nhận ra, một số cô gái trẻ da trắng trên xe buýt vẫn luôn nhìn anh, cuối cùng còn len lén chụp ảnh.
Lâm Xuất nhớ đến lời dặn của Tống Đường, sờ mũi, cảm thấy hơi có lỗi với hắn.
Nhưng cảm giác tội lỗi này chỉ kéo dài được vài giây, bởi vì hôm nay anh có nhiều việc quan trọng hơn phải làm, thực sự không có tâm tư để ý những chuyện đó.
"Hồi hộp à?" Thẩm Phong Lai chú ý tới động tác của anh liền hỏi.
Lâm Xuất lắc đầu, không biết nghĩ tới chuyện gì, lại cười gật đầu, "Có chút xíu."
Thẩm Phong Lai quay đầu nhìn anh, nói: "Nếu cảm thấy sợ hãi, em có thể kêu dừng lại bất cứ lúc nào."
"Em không đổi ý đâu." Khóe mắt Lâm Xuất nhìn mấy cô gái trẻ ở hàng phía trước, không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-trong-som-binh-minh/1854427/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.