Lâm Xuất bị bệnh hai ngày, ngày thứ ba đã hoàn toàn bình phục. Anh cứ cảm thấy mình vẫn còn hơi lười biếng, không vực dậy được tinh thần.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Phong Lai ở bên anh gần như mọi lúc. Có khi bọn họ đi lang thang quanh hồ Wairarapa, khi đi dạo chán, họ lại đến phố quán rượu ở thị trấn nhỏ Martinborough, đôi khi họ chỉ lang thang trong sân và chơi trò ném bóng với Zart.
Lâm Xuất không muốn phá hủy sự hài hòa hiếm có này, cho nên anh cố ý không nhắc đến đề tài sát phong cảnh nào đó. Cứ như vậy, bầu không khí giữa hai người ngày càng tốt, như thể sự bối rối ban đầu đã biến mất khỏi không khí.
Hầu hết thời gian, Lâm Xuất đều không có việc gì làm ngồi ở bên hồ, nhìn những nông dân đi tới đi lui trong vườn nho với những chiếc lưng hình phễu khổng lồ, thuận tiện quan sát màu sắc của nho có phải đậm hơn hôm qua một chút xíu không, và ngắm những bông hoa nở rộ đầy màu sắc bên hồ, hấp dẫn những động vật tới chơi đùa. Ngồi xuống là ngồi cả buổi chiều.
-
Một buổi sáng, anh cầm điện thoại lên, thấy ứng dụng xã hội gửi cho anh một tin tức, đó là tin tức về Cuộc thi Piano Quốc tế Chopin năm nay. Có lẽ vì Lâm Xuất là người giành được huy chương vàng lần trước, nên ảnh của anh đã được sử dụng trong bức ảnh.
Đó thậm chí còn không phải ảnh lúc Lâm Xuất thi đấu, mà là một bức ảnh tuyên truyền được chụp khi anh tham dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-trong-som-binh-minh/1854409/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.