Sau đó Thẩm Phong Lai dẫn anh đi theo con đường nhỏ, trở về bên hồ.
"Nhiệt độ ở hồ Wairarapa thấp hơn một chút so với những nơi khác, đất là đất hỗn hợp đất sét đá vôi lý tưởng nhất, sẽ không quá khô, cũng sẽ không quá ẩm ướt." Thẩm Phong Lai vừa đi vừa nói với Lâm Xuất, "Môi trường như vậy rất có lợi cho sự phát triển của nho, cho nên mới xây một nhà máy chưng cất rượu ở gần đây, chuyên dùng để ủ Pinot Noir."
Lâm Xuất im lặng lắng nghe, hỏi một câu: "Là loại tối qua em uống hả anh?"
Thẩm Phong Lai gật đầu, "Giống nho này nổi tiếng khó trồng, rượu được sản xuất ra rất hay thay đổi và thường tạo ra những hương vị khá thú vị. Mấy thứ này, anh có thể dạy cho em từng chút một —— miễn là em thực sự có hứng thú."
"Dĩ nhiên là em có hứng thú rồi." Lâm Xuất cảm thấy không phục, dùng lời nói trước đó của y để chặn y. "Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi."
Sau khi nói xong, không thấy Thẩm Phong Lai nói gì, anh lại nhỏ giọng nói: "Chỉ sợ anh luôn qua loa với em, nghĩ em phiền."
Thẩm Phong Lai nở nụ cười, "Anh sẽ không qua loa với em, Tiểu Xuất à, anh luôn hy vọng em vui vẻ, tự do tự tại, diễn tấu âm nhạc của em theo cách riêng của mình."
Nghe vậy, Lâm Xuất mím môi, nhìn về sườn mặt Thẩm Phong Lai, sóng mũi cao cao đến môi, rồi đến chiếc cằm sắc sảo và yết hầu xinh đẹp. Tất cả chúng đều bị ánh mặt trời làm dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-trong-som-binh-minh/1854407/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.