Khi nhắc đến Lâm Xuất, ngoại trừ âm nhạc được mọi người bàn tán, thì còn có may mắn của anh.
—— Tài năng xuất chúng là may mắn, được Pollini nhận làm học trò là may mắn, tuổi còn nhỏ nhưng đã được lên sân khấu với tư cách người dự bị cũng là may mắn.
Không một ai biết, thiếu niên 18 tuổi vừa rơi nước mắt vừa diễn tấu La 2.
Đã qua rất lâu, ngay cả bản thân Lâm Xuất cũng đã quên mất nguyên nhân khiến mình khóc không thành tiếng. Bây giờ nhớ lại, dường như ranh giới giữa hạnh phúc và nỗi buồn cũng bị xóa nhòa.
-
Thật ra những chuyện đã qua, đã rất lâu Lâm Xuất chưa nghĩ tới. Anh uống một ngụm nước, cảm thấy hơi bực bội.
Thẩm Phong Lai xoay đầu nhìn anh một cái, cười nói: "Bà Macheda quả thật rất nghiêm khắc, nghiêm khắc với người khác, và nghiêm khắc với bản thân mình. Nhưng bà ấy đủ chuyên nghiệp, là một người đại diện rất tốt."
Lâm Xuất nhìn sườn mặt Thẩm Phong Lai, không biết nên trả lời thế nào mới tốt, thế là im lặng một lúc xem như ngầm thừa nhận.
Đúng lúc này, màn hình di động sáng lên, hiện lên một tin nhắn, là Tống Đường gửi tới một sticker tức giận.
Lâm Xuất nhìn chằm chằm sticker con mèo kiểu cũ kia một lúc, liền nhận ra Tống Đường ngày càng tức giận, vì thế cũng trả lời một sticker, gõ chữ: [Đừng nói với bà Macheda về Thẩm Phong Lai, nói em đang ở Wellington nhé.]
Tống Đường trả lời một dấu chấm hỏi.
Lâm Xuất: [Trước kia bà là người đại diện của Thẩm Phong Lai]
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-trong-som-binh-minh/1854401/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.