Hạ Hàn Thiên hôm nay đổi tính, phá lệ dậy sớm một ngày. Mới tờ mờ sáng đã nấu cháo điện thoại cho tôi. Từ bên kia điện thoại truyền tới giọng nói ấm áp của cậu: "Thủy Tinh, hôm nay chúng ta đi chơi nhé?"
Tôi lúc này đang chôn mình trong chăn ấm hết sức thoải mái, vốn dĩ còn định ngủ nướng thêm một chút nữa. Đưa mắt nhìn đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường, mới 6 giờ.
"Hạ Hàn Thiên này cậu bị điên rồi hả? Mới sáng sớm đã gọi người ta dậy. Cậu không biết tớ còn định ngủ thêm chút nữa đâu. Còn nhân tính không hả?"
Tôi nghe thấy tiếng thở dài của Hàn Thiên bên kia đầu dây điện thoại, rồi cậu lên tiếng: "Vốn định rủ cậu đi hẹn hò một chút cho có không khí, ai ngờ lại làm phiền cậu chứ?"
"Hả?" Tôi nhảy cẩng lên: "Hẹn hò á?"
"Ừ, vốn định rủ cậu đi, nhưng mà bây giờ thôi vậy!"
Cái não vốn chậm chạp của tôi chưa làm quen được với kiểu logic này của cậu, phải mất rất lâu sau mới nghiệm ra: "À, tớ hiểu rồi. Đợi một chút!"
Tôi gác điện thoại, nào có biết được Hàn Thiên ở bên kia điện thoại cười một trận long trời lở đất.
Từ lúc được mẹ sinh ra đến giờ, tôi chưa biết được hẹn hò là cái gì cả. Chỉ có thể dựa theo giác quan thứ 7 của phụ nữ mà ăn mặc thật đẹp. Mà cái đẹp của tôi cũng chỉ bình thường giống như mọi ngày, thật sự không có một chút khác biệt gì. Tôi thừa biết rằng, Hàn Thiên vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-thu-nam-ay-to-van-doi/2075806/quyen-2-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.