Hôm nay, khi đã chai sạn trước những giông tố của đời, khi đã không còn quay về cái năm tháng đẹp đẽ ấy nữa, tôi chợt phát hiện ra. Có những thứ, bởi vì nó quá gần, gần ngay trong tầm mắt cho nên chúng ta không thể phát hiện ra sự tồn tại của nó, nhưng khi đã xa rồi thì chợt phát hiện nó rất quan trọng đối với chúng ta. Thanh xuân ấy như bức màn đen trắng phơi bày tất thảy mọi chuyện, để khi tôi đi qua cái năm tháng đó rồi, mới biết quý trọng. Khi tôi phát hiện, khi tôi khóc và ôm bức màn ấy vào lòng thì chợt phát hiện. Tất cả mọi vui buồn vốn đã được ghi khắc trên bức màn ấy đã bị cơn mưa trong kí ức giột sạch.
Buổi sáng hôm sau, tuy rằng không cần phải đi học nhưng chẳng biết tại sao tôi lại thức dậy rất sớm, còn cái thằng anh gương mẫu kia vẫn còn đang ngái ngủ trong phòng. Trước khi xuống tầng, tôi còn không quên gọi với vào phòng của Dật Quân:
"Anh mau dậy đi. Mặt trời lặn rồi!"
Kết quả của việc tôi tốt bụng gọi anh ấy dậy là ăn ngay một chiếc gối vào mặt, tôi tức giận đá thật mạnh vào chiếc cửa phòng, ném phanh chiếc gối về phía Dật Quân. Ôi! Tôi thật sự không thể ngờ, tôi ném nhẹ như thế mà đã đánh thức được anh ấy, sớm biết như thế tôi đã không dõng dạc gọi to, làm cho cổ họng của tôi đau rát.
Tôi vừa xoay người, đã nghe được tiếng của Dật Quân từ sau lưng vang lên:
"Thủy Tinh? Chẳng phải hôm nay em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-thu-nam-ay-to-van-doi/139826/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.