Khi Nam được người thân bảo lãnh đi nước ngoài làm việc là điều bất ngờ đối với Khánh. Từ lúc ở cảng hàng không về, nỗi buồn rầu hiện trên khuôn mặt của Khánh. Lúc này anh cảm thấy cuộc sống vô cùng tẻ nhạt. “Vạn pháp do duyên, vạn sự tùy duyên, còn duyên thì sẽ gặp lại...”, những lời chia sẻ của Thắm dường như cũng không thể xoa dịu bớt nỗi niềm của chồng cô! Khánh muốn khóc, muốn gào thét thật lớn. Thế nhưng, giờ thì không thể trách ai mà Khánh tự trách chính bản thân mình đã không giác ngộ sớm, không nghe, không tin lời của Nam, để rồi giờ đây mọi chuyện đã thay đổi theo dòng thời gian. Một lát sau Khánh định thần lại, anh nói với vợ:
- Em, em có biết tại sao trong suốt thời gian qua anh và Nam không gặp nhau không? À là do anh không muốn gặp cậu ta!
- Em nghĩ là anh và anh Nam có mâu thuẫn gì đó?
- Nam đã nói với anh một chuyện xảy ra nhưng lúc đó anh không tin.
- Chuyện gì vậy anh?
- Bây giờ anh suy ngẫm lại anh thấy chuyện đó là có thật. Khoảng thời gian đó tự nhiên anh ghét Nam, không muốn gặp cậu ta, nhưng có lúc anh lại nhớ Nam và muốn làm chuyện đó với cậu ta liên tục… Tới khi mâu thuẫn càng gay gắt thì Nam phát hiện ra tụi anh bị cái bà thuê trọ ở gần phòng của Nam bà ta bỏ bùa ghét tụi anh, khi nghe Nam nói thì anh lại phản ứng!
Thắm nghe chồng kể lại câu chuyện, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-qua-rang-mu-u/3243594/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.