Từ ngày sinh thêm bé Kiều My, việc chi tiêu trong gia đình Ngọc rất tiết kiệm. Tháng lãnh lương này Thành đưa tiền cho vợ, cô bất ngờ: 
- Sao nhiều tiền vậy anh? 
Thành cười: 
- Anh được tăng lương. 
Ngọc vẫn ngạc nhiên: 
- Mà sao lương anh được tăng nhiều vậy ông xã? 
- Thì do công ty tăng, chứ anh đâu biết gì! 
- Dạ! Điện thoại kia của anh đâu? Mà anh có cái mới này?  
- Điện thoại kia bị mất bữa đưa ông bà chủ đi chùa Bà, nên con họ đưa cho anh cái này xài để khi cần liên lạc thì họ gọi tới. 
- Nhưng đây là cái điện thoại mắc tiền mà anh?  
- Anh đâu biết, sao em cứ như điều tra anh vậy? 
- Em chỉ hỏi anh, chứ em có nghĩ gì đâu? 
- Em không nghĩ mà em hỏi anh nhiều câu, anh không biết phải trả lời làm sao. Việc gì không cần thiết thì em đừng hỏi. 
- Dạ, em sẽ không hỏi nữa. 
Ngọc im lặng, cô đi vô buồng ngồi khóc, Thành cảm thấy khó chịu, anh dắt xe gắn máy ra ngoài đưa hai đứa con qua nhà ngoại: 
- Thưa ba má con mới tới, chào ngoại đi con. 
- Con chào, chào, chào ông bà ngoại. 
Bà Năm cười: 
- Tấn Lực của ngoại giỏi lắm, nói chưa rõ nhưng rất sáng. Tấn Lực, Kiều My lại đây với ngoại nào, bữa nay má Ngọc đi đâu? 
- Má, má, má Ngọc khóc hu hu. 
Thành tái mặt vì trẻ con không bao giờ giấu được chuyện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-qua-rang-mu-u/3243542/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.