Buổi sáng, Thắm đưa chồng lên bệnh viện tỉnh, sau khi bác sĩ khám và kê toa thuốc xong, bác sĩ còn dặn dò riêng cô:
- Phạm Quốc Khánh là người nhà của em hả?
- Dạ, thưa bác sĩ, ảnh là ông xã em.
- Khánh đang trong tình trạng rối loạn thần kinh, có thể là do công việc áp lực hoặc những việc khác tác động mạnh dẫn tới suy nghĩ nhiều, cần phải khắc phục sớm cả tinh thần và cách ăn uống, để tránh xảy ra trầm cảm và các triệu chứng khác nha em.
- Dạ! Em cảm ơn bác sĩ.
Suốt buổi chiều, Thắm suy nghĩ quẩn quanh, cuối cùng cô quyết định đi gặp Nam. Cô chờ Nam ở công công ty cũng như chồng cô đã từng chờ nhiều lần mà cô không hay biết:
- Anh Nam, anh Nam, em Thắm nè anh!
Nam dừng xe, không nói gì mà chỉ gật đầu chào lại, Thắm tới gần chỗ Nam đang dừng xe ở lề đường:
- Anh Nam có khỏe không? Ba má dưới nhà nhắc tới anh hoài đó!
- Cảm ơn em, anh khỏe!
- Anh Nam à! Hôm rày không thấy anh xuống nhà, nên ba má em mong anh lắm! Tối nay, anh xuống nhà cho ba má em bớt mong, được không anh?
- Thời gian này anh rất bận, khi nào rảnh thì anh xuống.
Thắm bật khóc:
- Anh Nam ơi! Giờ chỉ có anh mới cứu được anh Khánh, anh ấy, anh ấy…
Giọng Nam rất khoát:
- Anh không phải là bác sĩ, anh cũng không phải là viên thuốc nào! Thôi, anh về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-qua-rang-mu-u/3243531/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.