Edit: Cải Trắng
Gió đêm thoảng qua làm rèm cửa phất phơ, bóng hình cô đơn dưới ánh đèn
Xa cách đừng quên mất nhau, cùng nhau ngắm chân trời
Trăng như sương, nước mắt tuôn chảy, thấm ướt chiếc áo đơn bạc
Tiếng chuông vang lên đầy buồn bã
Đêm yên tĩnh, lác đác vài ngôi sao trên bầu trời
Tỉnh mộng nước mắt lại tuôn rơi.
1.
Đã hửng sáng, khuôn mặt tuấn tú ấy chìm trong giấc ngủ say. Tấm rèm trắng tinh nhẹ bay theo gió, như những nụ hoa đang nở rộ, tỏa ra hương thơm mát lạnh thanh thanh. Đó là mùi hương Mục Hoằng Dịch quá đỗi quen thuộc, mùi thuốc sát trùng.
Anh nghĩ, đó là mùi hương duy nhất anh cảm nhận được ngoài Lận Yên.
Dường như, anh đã mơ một giấc mơ dài. Trong mơ, không có tình cảnh Lận Yên tức giận bỏ tới Pháp.
Hai người vẫn đang học cùng trường đại học. Mỗi ngày, sau khi tan học, Lận Yên sẽ quấn lấy anh đi tới nhà ăn nhưng lúc nào cũng ghét bỏ đồ ở đó không ngon.
Thế nên, cuối tuần cô rất thích quấn lấy anh, đi ăn hết thứ này tới thứ khác.
Trong mơ, anh cũng không lên vùng núi cứu trợ và để mình mất đi vị giác. Anh thành công trở thành một bác sĩ Đông y, có riêng cho mình một đỉnh núi trồng đầy thảo dược.
Mỗi mùa hoa kim ngân nở rộ, Lận Yên sẽ quấn lấy anh, cùng nhau lên núi hái thuốc.
Cô luôn thích tươi cười, không có nhiều phiền não.
Trước căn nhà của hai người sẽ treo đầy chuông gió được làm bằng vỏ sò đủ màu sắc. Mỗi vỏ sò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-noi-len-roi/147357/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.