Chương trước
Chương sau
Edit: Cải Trắng
Cảm ơn em đã khiến anh có thể gặp lại em giữa biển người
Khi em gọi tên anh
Anh mới cảm nhận được mình có liên quan tới thế giới này
Yêu em, làm anh tìm được ý nghĩa
Có thể ở bên em
Anh sẽ không sợ thời gian trôi đi.
1.
Lận Yên ngồi trong xe dùng hai tay vuốt tóc để buộc tóc đuôi ngựa lên, Mục Hoằng Dịch cau mày nhìn, hơi ghét bỏ: “Rơi một đống tóc trên xe anh rồi.”
“Do anh giục mà!” Lận Yên tức giận.
Anh phì cười, hơi nhướn mày, sau đó làm như vô tình hỏi một câu: “Xem mắt thế nào rồi?”
Nói xong, tay Lận Yên đang vuốt tóc cứng đờ, cô nhíu mày. Xem ra người nào đó không phải tới đây đón cô mà là do đang nghi ngờ? Là nghi ngờ đúng không?
Lận Yên nhướn mày, ném câu hỏi đầy nghi ngờ này lại cho Mục Hoằng Dịch: “Anh đang nghi ngờ cái gì?”
Nghi ngờ?
Mục Hoằng Dịch kêu lên một tiếng, đuôi lông mày hơi hếch lên. Sau đó, anh hỏi thêm một câu với giọng điệu khinh thường: “Hợp ý ai à?”
Lận Yên bị anh làm nghẹn họng tới mức muốn đánh người, cô nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Người nào người nấy tướng mạo tựa Phan An, tài trí hơn người, phú khả địch quốc(1).”
(1)Phú khả địch quốc: Sự giàu có có thể địch được với quốc gia.
Cái người tên Mục Hoằng Dịch này, toàn thân đều là tật xấu. Để cho người xa lạ nhìn thấy thì đây là dáng vẻ rất kiêu ngạo, tự cho rằng mình có thể khống chế được tất cả. Lúc nhìn người khác, ở đáy mắt anh luôn kèm theo một tia khinh thường làm anh trở nên cao cao tại thượng.
Lận Yên cắn răng. Đúng thế, người cô thích chính là một tên khốn khiếp, cô có thể làm gì bây giờ?
Nghe thế, Mục Hoằng Dịch liếc mắt nhìn cô, tiếp theo anh ung dung ấn mở đèn để rẽ, mắt híp lại, nói: “Nhìn trúng thật?”
Vẫn cái vẻ khinh thường như thế!
Lận Yên bị anh chọc tức tới bồn chồn trong lòng, hừ lạnh: “Đương nhiên!”
Đâu phải toàn thế giới chỉ xoay xung quanh một mình Mục Hoằng Dịch, bỏ qua anh, chẳng lẽ người ta không sống nổi?
Dứt lời, Mục Hoằng Dịch không nói gì nữa, tập trung lái xe, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng về phía trước, như thể trước đó bọn họ cũng lạnh nhạt không nói gì với nhau.
Cuối cùng Lận Yên đã buộc được tóc lại. Bị Mục Hoằng Dịch hỏi tới nghẹn họng nên cô cũng lười phản ứng với anh, lôi điện thoại ra giả vờ lướt vòng bạn bè, cố ý lẩn tránh không nhìn sườn mặt người kia.
Không lạnh lùng một lần anh nghĩ cô là mèo bệnh sao?
Thế mà vừa rồi cô còn cảm động. Đẹp trai không quá hai giây, Mục Hoằng Dịch đã hiện hình.
Mục Hoằng Dịch im lặng lái xe, mím môi, mắt hơi liếc về phía Lận Yên ngồi ở ghế phụ.
Dưới ánh đèn mờ mờ, ánh mắt anh trong trẻo lạnh lùng, làm cô rung động.
Tới ngã rẽ tiếp theo, anh quay đầu, hình như là đi nhầm đường.
Nhìn ánh đèn neon dần lui về phía sau, Lận Yên nhíu mày. Tuy là từ lúc đại học tới giờ thời gian về huyện rất ít nhưng ở đây từng ấy năm dù có nhắm mắt Mục Hoằng Dịch cũng không thể đi nhầm, sao giờ lại đi nhầm đường thế?
Vòng đi vòng lại một lúc mới tới được cửa chính quán bar. Bảo vệ nhìn thấy xe Mục Hoằng Dịch, vội vàng chạy ra, khom lưng giúp Mục Hoằng Dịch dừng xe.
Lận Yên quen đường tìm được phòng bao. Lần trước cô tới đây rồi đi luôn, không gặp được Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ.
Cố Hiểu Thần nhướn mày nhìn Lận Yên đẩy cửa vào theo sau là Mục Hoằng Dịch, cô ấy lập tức hiểu ra mối quan hệ của hai người.
“Tiểu Yên, tới đây ngồi.” Cố Hiểu Thần cười híp mắt, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình.
Lý Viêm Nguyên cũng phối hợp vỗ vào vị trí bên cạnh mình, hô: “Hoằng Dịch, ra đây ngồi!”
Dưới ánh đèn mờ tối, đôi mắt Lý Viêm Nguyên lóe lên vẻ trêu đùa, rõ ràng đang xem kịch vui.
Cố Hiểu Thần và Lý Viêm Nguyên mỗi người vỗ một bên, hai vị trí này vừa hay ở giữa hai người, chắc chắn là muốn để Lận Yên và Mục Hoằng Dịch ngồi cạnh nhau.
Mục Hoằng Dịch liếc mắt nhìn hai vị trí đó, không biết anh đang nghĩ cái gì mà trong mắt lóe lên tia sáng khác thường, chỉ khoảng nửa giây.
Lận Yên đang đứng đưa lưng về phía anh nên không phát hiện ra. Nhưng Cố Hiểu Thần và Lý Viêm Nguyên không hẹn mà cùng ngước lên nhìn Mục Hoằng Dịch, cong môi, làm bộ dáng ung dung thư thái.
Lận Yên đi lên, giữ chặt lấy tay Cố Hiểu Thần mà trò chuyện đôi câu.
Cố Hiểu Thần kéo Lận Yên ngồi xuống, mới buông tay ra cô ấy đã dặn dò: “Tay lạnh chứng tỏ thân thể tính hàn, nên ăn chút đồ nóng để bồi bổ.”
Lận Yên cười: “Các cậu làm bác sĩ nên có bệnh nghề nghiệp nặng thật đấy, có phải chỉ cần chạm tay là có thể chẩn ra ốm đau không?”
Nghe câu này, Cố Hiểu Thần nhoẻn miệng cười, nhướn mày: “Sao nào? Bị Hoằng Dịch nói rồi à?”
Mới nãy câu Lận Yên nói là dùng từ “các cậu”.
“Hả?” Phản ứng đầu tiên của Lận Yên là khó hiểu, sau đó mới hiểu ra. Cô dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Cố Hiểu Thần, cô ấy chú ý từng từ một từ bao giờ thế?
Một lúc sau, Lận Yên lắc đầu: “Không, anh ấy chưa nói!”
Ánh mắt Cố Hiểu Thần hơi di chuyển, cô ấy cong môi, nhưng cũng chỉ cười cười mà không nói.
Liễu Duệ hút thuốc xong quay về phát hiện chỗ ngồi của mình đã bị Lận Yên chiếm mất.
Anh nhàn nhã đóng cửa lại, hơi nghiêng người dựa vào cửa, đôi mắt nheo lại nhìn những người trong phòng bao, rất có phong thái tung hoành trên chiến trường.
Cố Hiểu Thần vẫy tay với anh: “Đứng ngây ra đó làm gì? Ra đây!”
Liễu Duệ nhướn mày, khóe môi hơi cong lên: “Qua đó làm gì? Còn chỗ cho anh ngồi sao?”
Liễu Duệ nói vậy, Lận Yên lập tức phát hiện ra mình đã chiếm chỗ của người nào đó, cô cười xấu hổ, sau đó lại mặt dày vô sỉ nói: “Tôi ngồi chỗ cậu một lúc, sau khi kết thúc trả lại vợ cho cậu sau.”
Liễu Duệ cười, sờ sờ mũi, anh chọn một chỗ đối diện với Cố Hiểu Thần mà ngồi.
“Khê Khê đâu?” Lận Yên thấy Liễu Khê chưa tới, quay sang hỏi Cố Hiểu Thần.
Cố Hiểu Thần cười khẽ, nhắc tới Liễu Khê là thấy phiền lòng: “Chắc cô nàng này đang ở Milan.”
“Milan?” Lận Yên kinh ngạc: “Không phải khoảng thời gian trước cậu ấy mới đi Nga sao?”
“Đúng thế, vừa từ Nga trở về, hôm sau đã bay đi Milan. Có một người con xuất sắc, đương nhiên mẹ phải để cô nàng qua chọn vài món đồ cưới cao cấp.”
Mẹ trong miệng Cố Hiểu Thần là đang chỉ Liễu Thấm. Đây là mẹ của Liễu Duệ và Liễu Khê, là mẹ chồng Cố Hiểu Thần.
Lận Yên thấy Cố Hiểu Thần đổi xưng hô với Liễu Thấm, cảm khái: “Chớp mắt cái cậu đã kết hôn với Liễu Duệ rồi.”
Cố Hiểu Thần cười: “Không còn trẻ nữa, cậu chưa được uống rượu mừng đâu.”
Lận Yên ngẩn ra, sau đó rũ mắt nói: “Xin lỗi.”
Cố Hiểu Thần lắc đầu, xúc động ngước lên nhìn ánh sáng nhạt rọi trên đầu Lận Yên.
Trước kia, Lận Yên không phải là một người trầm lắng như thế này, cô hoạt bát, thích nói chuyện, thường sẽ làm cho người khác nghẹn họng không biết nói gì.
Cố Hiểu Thần duỗi tay ôm lấy bả vai Lận Yên. Nay Lận Yên mặc váy trễ vai, tay Cố Hiểu Thần vừa vặn đặt trên bờ vai trần trắng noãn, da thịt nhẵn nhụi.
Cô cười, cầm ly rượu đưa cho Lận Yên, coi như an ủi: “Chúng tớ không tổ chức lễ kết hôn, bây giờ uống rượu cũng được.”
Lận Yên ngước mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của Cố Hiểu Thần, hàng lông mày xinh đẹp đang nhíu chặt hơi giãn ra, khóe môi cong lên, cô thuận tay nhận ly rượu trong tay Cố Hiểu Thần, cùng cô ấy nâng ly rồi uống một hơi cạn sạch.
Chủ đề mà Lý Viêm Nguyên, Liễu Duệ và Mục Hoằng Dịch đang nói là chuyện Lý Viêm Nguyên muốn đổi xe. Bọn họ nói chuyện từ việc mua tốn bao nhiêu tiền tới loại nào đặc biệt nhất, rồi nhảy sang tận việc phân biệt xe Nhật Bản và xe Đức.
Bỗng nhiên, Mục Hoằng Dịch nhìn thấy hai người đang uống rượu, không vui mở miệng gọi cô: “Lận Yên!”
Trái tim, đập thình thịch.
Khi anh gọi tên em
Em mới cảm nhận được mình có liên quan tới thế giới này.
Thấy Lận Yên sững người lại, giọng điệu Mục Hoằng Dịch ôn hòa hơn: “Uống ít thôi!”
“Biết rồi.” Lận Yên tức giận, cô hậm hực đặt ly rượu xuống.
Cố Hiểu Thần thấy thế, chỉ nhướn mày không nói.
Dưới ánh đèn gam màu ấm, mọi người ăn uống vui vẻ. Rượu vang đỏ được rót vào ly đế dài, chân đế thỉnh thoảng phản chiếu ra màu sắc khác, tựa như cầu vồng, cũng tựa như sao băng.
Rượu quá ba tuần, năm người bắt đầu kể chuyện lúc trước. Cố Hiểu Thần nói khi lên đại học cô ấy từng chia tay với Liễu Duệ, sau đó mới quay lại.
Những chuyện đó, Lận Yên không biết gì.
Bỗng nhiên cô hơi buồn phiền, bởi vì quá nhiều chuyện xảy ra cô không tham gia vào. Chợt cô có chút hối hận vì trước đó xúc động kiên quyết tới Pháp, tới một quốc gia xa lạ.
Nói một hồi lại nói tới chuyện xảy ra với Lận Yên cách đây không lâu.
“Yên Nhi của chúng ta là người nổi trội nhất, mới lên báo cách đây không lâu.” Lý Viêm Nguyên nói.
Không nhiều người biết tên thật của Moyra là Lận Yên, nhưng chỉ cần cái tên Moyra này xuất hiện trên các kênh truyền thông lớn, mọi người ở đây đều biết đó là Lận Yên.
“Nghe nói cậu gặp tai nạn giao thông? Sao thế?” Cố Hiểu Thần hỏi.
Lận Yên lắc đầu, không muốn nhắc tới mấy chuyện khiến mình phiền lòng nữa. Cô đáp qua loa vài câu: “Chuyện ngoài ý muốn thôi, các cậu đừng khẩn trương. Không phải tớ không có việc gì sao?”
“Cậu bất ngờ về nước, ai biết được năm nay cậu gặp hạn gì.” Lý Viêm Nguyên nói nửa đùa nửa thật.
Lận Yên cười khổ, trả lời nước đôi: “Chắc thế rồi.”
Nhưng Mục Hoằng Dịch ở đó lại thờ ơ với việc của Lận Yên, không nói chữ nào, buồn bực uống rượu.
Không bao lâu sau, Mục Hoằng Dịch cầm bao thuốc đứng dậy: “Tôi đi hút điếu thuốc.”
Câu thông báo này, chẳng biết là đang nói với ai.
Ngược lại, Lý Viêm Nguyên kinh ngạc “Ha” một tiếng, ngẩng đầu nhìn Mục Hoằng Dịch đã đứng lên: “Sao tên nhóc này có lúc lịch sự thế?”
Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ nhìn nhau cười, nhướn mày như thể đã biết rõ.
Liễu Khê nhờ Cố Hiểu Thần hỏi Lận Yên một câu.
“Tiểu Yên, Khê Khê bảo tớ hỏi cậu một câu.”
“Hả?” Lận Yên di chuyển ánh mắt từ trên cửa phòng bao sang nhìn Cố Hiểu Thần, hơi khó hiểu.
“Khê Khê nói, cậu và Hoằng Dịch ở bên nhau?” Cố Hiểu Thần hạ giọng hỏi.
Lận Yên sững người.
Vấn đề mà Cố Hiểu Thần hỏi đúng là làm khó cô rồi. Giữa cô và Mục Hoằng Dịch còn quá nhiều nhân tố chưa xác định, cô không thể dễ dàng nói ra câu “bọn tớ đang ở bên nhau”.
Hơn nữa, hẳn là Cố Hiểu Thần hiểu rõ mối quan hệ giữa hai người họ đang rất căng thẳng, sao có thể dùng từ ‘ở bên nhau’ để hình dung?
Lý Viêm Nguyên ngó sang, khuôn mặt tuấn tú lẳng lơ tiến lại gần bên Cố Hiểu Thần, cắt ngang sự xấu hổ: “Nói cái gì thế?”
Bình thường Lý Viêm Nguyên không đứng đắn mấy nhưng vào lúc quan trọng hắn lại rất chăm chú, rất nghiêm túc, rất cẩn thận.
Cố Hiểu Thần không vui trừng mắt nhìn người nào đó đang xem náo nhiệt.
Lý Viêm Nguyên hiểu ý, giật mình lui về phía sau, kéo giãn khoảng cách giữa mình và Cố Hiểu Thần, bình tĩnh ngồi xuống sofa cong môi cười lưu manh: “Sao thế? Có bí mật à?”
“Cậu rất nhiều chuyện!” Cố Hiểu Thần không vui, tiếp tục trừng mắt nhìn hắn.
Lý Viêm Nguyên nhún vai, bày ra vẻ mặt chuyện này không liên quan tới mình, ngay sau đó lại bám vào bả vai Lận Yên mà nhiều chuyện, cúi đầu cười: “Nghe nói mấy ngày nay Lận tiểu thư liên tục đi xem mặt, sao rồi? Vội vàng muốn gả mình đi hả?”
Ánh đèn mờ tối làm khuôn mặt hắn cực kỳ tà mị, giọng điệu mờ ám phả vào khuôn mặt thanh tú của Lận Yên, mùi rượu volka ập tới.
“Xem mặt?” Cố Hiểu Thần ngây người khi biết tin tức này.
Lý Viêm Nguyên cười khẽ, gật đầu, dường như cố ý gia tăng sức ở tay đang để trên vai Lận Yên.
“Bỏ tay cậu ra!” Lận Yên liếc mắt nhìn móng vuốt chó của Lý Viêm Nguyên đang đặt trên vai mình.
Lý Viêm Nguyên không những không buông tay mà còn dùng thêm sức, làm cả người Lận Yên đổ vào người hắn. Một tay hắn khóa trên cổ cô, bắt người tới tay, nói với giọng điệu lưu manh: “Nếu đã đi xem mắt, không bằng đi theo tôi?”
Liễu Duệ với Cổ Hiểu Thần nhìn nhau rồi nhất trí cùng ngồi xem hai người đánh nhau túi bụi, làm bộ dù bận nhưng vẫn ung dung, hoàn toàn dùng thái độ xem kịch để nhìn, không có ý gì là trợ giúp.
Lận Yên khó thở, thúc một cái vào bụng Lý Viêm Nguyên, cắn răng: “Buông tay!”
Lý Viêm Nguyên bị thúc một cái nên kêu lên tiếng gì đó kỳ quái, nhưng bướng bỉnh: “Không đấy!”
Nói xong tay lại gia tăng lực lần thứ hai, cả người Lận Yên như cá nằm trên thớt, mặc người ta xâu xé.
Lận Yên giãy dụa mấy lần nhưng không thu được kết quả gì. Cô tức giận thầm mắng Lý Viêm Nguyên tới tám trăm lần.
“Nói đi!” Lý Viêm Nguyên mở miệng.
Lận Yên nhíu mày, không vui: “Nói gì?”
“Việc xem mắt!” Lý Viêm Nguyên hăng hái nhìn khuôn mặt quật cường của Lận Yên bằng đôi mắt tò mò.
Từ lúc Lận Yên trở về nước cho tới nay, trừ lần cô mượn rượu làm càn đó thì hắn không thấy bóng dáng của Lận Yên ngày trước tồn tại trên người cô.
Nếu không phải vì Mục Hoằng Dịch, có phải Lận Yên sẽ cứ mang mặt nạ đáng ghét đó để sống?
“Hừ!” Lận Yên hừ lạnh, nghiêng mặt không nói gì.
“Ha, cậu bướng bỉnh thật đấy!” Lý Viêm Nguyên duỗi tay bóp cằm Lận Yên, tay còn chưa đụng tới cằm đã bị người khác nắm chặt, đau tới mức khiến hắn la lên. Đang định quay đầu mắng thì trông thấy Mục Hoằng Dịch đứng đó với sắc mặt u ám, ngay lập tức hắn không dám mắng nữa.
“Buông tay!” Mục Hoằng Dịch lạnh nhạt mở miệng, giọng điệu không cho phép từ chối.
Lý Viêm Nguyên hậm hực thu tay lại, hơi nhướn mày, kết thúc trò đùa dai kỳ quái của mình.
Hắn thấy Lận Yên giờ quá bí ẩn nên muốn trêu cô một chút, ai ngờ đồ con rùa Mục Hoằng Dịch lại trở về, phá vỡ toàn bộ kế hoạch của hắn.
Cổ Lận Yên được phóng thích khiến cô thở phào một hơi. Cô vuốt vuốt cổ mình, không vui trừng mắt nhìn Lý Viêm Nguyên, cực kỳ tức giận.
Lý Viêm Nguyên cảm nhận được ánh mắt oán hận của Lận Yên, tự giác né tránh.
“Đi cùng anh ra ngoài!” Mục Hoằng Dịch đi tới trước mặt Lận Yên, từ trên cao nhìn xuống.
Dưới ánh mắt kỳ quái của Lý Viêm Nguyên, Liễu Duệ, Cố Hiểu Thần, Lận Yên đi theo Mục Hoằng Dịch ra khỏi phòng bao.
2.
Mục Hoằng Dịch đi đằng trước Lận Yên, đi không nhanh, như thể đang chờ cô đuổi kịp mình.
Hai người im lặng cả đoạn đường, không mở miệng nói chuyện, không biết từ lúc nào đã đi chỗ hành lang ngày trước hay lui tới.
“Mục Hoằng Dịch!” Bỗng nhiên, Lận Yên gọi anh.
Mục Hoằng Dịch dừng chân, xoay người nhìn cô, con ngươi đen nhánh sáng ngời, dường như còn sáng hơn ánh trăng bên ngoài.
Lận Yên ngẩn ra, không biết tự lúc nào đã bị đôi mắt xinh đẹp sâu thẳm của anh hấp dẫn.
Mục Hoằng Dịch nâng mắt nhìn phần ót lộ ra sau khi cô buộc tóc đuôi ngựa lên, dường như anh nhìn thấy cái gì đó vướng ở đấy nên nhăn mày. Đột nhiên, anh đưa tay lên chạm vào dây buộc tóc của cô, kéo xuống, mái tóc đen nhánh xõa ra như thác nước tuôn chảy.
Mái tóc lướt qua phần cổ giống như máu đang chảy ngược lên chạm vào dây thần kinh của cô. Lận Yên kinh ngạc ngẩng đầu, tầm mắt ngã vào con ngươi sâu thẳm của Mục Hoằng Dịch.
Trước đây, Mục Hoằng Dịch rất ghét mái tóc dài mượt mà của cô vì cô hay rụng tóc, đến chỗ nào rụng chỗ đó. Sau đó, cô lại có thói quen buộc tóc lên, nhưng Mục Hoằng Dịch vẫn ghét bỏ.
“Không phải nói không tới sao?” Thanh âm ở phía đối diện phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
Lận Yên giật mình, quay đầu nhìn Lai Sở Sở đi tới từ đầu hành lang bên kia. Giống như trước đây, cô ấy mặc váy của Versace. Lai Sở Sở nhìn thẳng Mục Hoằng Dịch, hiển nhiên những lời này là đang hỏi anh.
“Đã tới rồi.” Mục Hoằng Dịch trả lời rất nhạt nhẽo, trong lúc nói chuyện còn lấy hộp thuốc lá ra. Anh rút một cây ra ngậm trong miệng, lấy tay che lại để bật lửa.
Mở bật lửa lên, đầu điếu thuốc bén lửa. Anh rít một hơi rồi phun ra làn khói hình tròn không hoàn chỉnh.
Lai Sở Sở “ồ” một tiếng rồi quay sang nhìn Lận Yên, đôi mắt xinh đẹp lóe lên: “Tiểu Yên cũng tới à?”
Trong lúc nói chuyện, tầm mắt Lai Sở Sở nghiền ngẫm di chuyển qua lại giữa hai người Mục Hoằng Dịch và Lận Yên.
Cô nhận được tin tức từ chỗ Liễu Khê là hai người này đang dần ở bên nhau, Cố Hiểu Thần hao tâm tổn trí sắp xếp buổi gặp mặt này, chính là để mọi người nhanh nhìn thấy.
Giữa trưa cô có nhắn tin cho Mục Hoằng Dịch qua wechat, lúc ấy anh đã nói không có thời gian nên không tới. Khi đó Lai Sở Sở nghĩ, có lẽ kế hoạch của Cố Hiểu Thần không thu được kết quả gì, dù sao thì nhân vật chính không phối hợp, bọn họ không có kịch hay để xem.
Giờ Mục Hoằng Dịch đến, cô hơi kinh ngạc.
Lai Sở Sở nhìn hai người này một hồi lâu cũng không cảm thấy bầu không khí giữa hai người đã thay đổi. Cô nhíu hàng lông mày thanh tú lại, thầm nghĩ, không lẽ Liễu Khê báo nhầm?
Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, hơi lạnh. Lận Yên khôi phục tinh thần, nâng mắt lên nhìn Lai Sở Sở đang đứng gần, “ừm” một tiếng khô khan.
Mục Hoằng Dịch nheo mắt lại, dụi mẩu thuốc lá vào gạt tàn thuốc đặt bên cạnh cửa sổ, thấp giọng mở miệng: “Về thôi, mọi người đang chờ.”
Nói xong, Mục Hoằng Dịch quay người dẫn đầu trở về phòng. Bóng dáng cao ngạo đĩnh bạc đó như một tác phẩm nghệ thuật đơn độc, thanh cao.
Bỗng nhiên Lận Yên nhớ tới lần đầu tiên đặt chân vào quán bar này.
Lần đầu tiên đặt chân tới đây hình như là hồi cấp hai, Lai Sở Sở chuyển trường tới lớp Lận Yên học, lớp mà học từ thứ hai tới thứ bảy. Lúc đó, quan hệ giữa Lận Yên và Lai Sở Sở rất tốt, như hình với bóng, Lận Yên đi đâu cũng đưa Lai Sở Sở đi theo.
Lận Yên đề nghị tổ chức một buổi liên hoan chào đón Lai Sở Sở gia nhập đại gia đình này. Nghĩ tới nghĩ lui không tìm được địa điểm thích hợp, cuối cùng Lý Viêm Nguyên lại đề nghị tới quán bar gia đình hắn, đương nhiên là Lận Yên đồng ý cả hai chân hai tay.
Mục Hoằng Dịch phản đối ngay lập tức: “Không được!”
Lận Yên không vui trừng mắt nhìn Mục Hoằng Dịch, cô rất không thích anh luôn gạt đi quyết định của bọn họ.
Lai Sở Sở nhìn thấy sắc mặt Mục Hoằng Dịch đành kéo tay Lận Yên khuyên nhủ: “Thôi đừng đi nữa!”
Lận Yên phồng má, bướng bỉnh: “Tớ muốn đi!”
Lý Viêm Nguyên thấy thế, vội giải thích: “Mẹ tôi cho tôi một phòng riêng, ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, mấy người chúng ta vào đó thôi, không sao đâu.”
Tuy Mục Hoằng Dịch lạnh mặt nhưng vẫn theo bọn họ tới quán bar.
Khi cửa quán bar mở ra, Mục Hoằng Dịch nhìn thấy những cảnh tượng ô uế, lộn xộn tới mức làm người không thể xuống tay thì nhíu mày, cực kỳ không vui.
Lận Yên không phản ứng gì với anh, tính cách Mục Hoằng Dịch chính là cái đức hạnh này, đối mặt với bất cứ chuyện gì cũng tỏ ra khinh thường, cảm giác như mình là người đứng cao nhất. Lận Yên kéo Lai Sở Sở đi theo Lý Viêm Nguyên vào phòng bao, Mục Hoằng Dịch chịu thua, đành đuổi theo.
Sau đó họ tới đây nhiều lần hơn, phương diện bảo vệ ở đây cũng hoàn thiện hơn, hơn nữa Lý Viêm Nguyên lại là ông chủ nhỏ ở nơi này. Mục Hoằng Dịch không còn gì để nói nữa, một phòng bao riêng trong quán bar này đã trở thành nơi tụ tập của bọn họ.
Thoát ra khỏi hồi ức, cô bỗng cảm thấy trước ngực có cái gì đó ướt ướt lành lạnh, hương rượu vang đỏ xộc lên. Một thanh âm cao vút vang lên: “Ai thế? Đi đường không có mắt à?”
Lai Sở Sở tiến lên kéo Lận Yên, ấn đường nhăn lại: “Sao cậu lại không cẩn thận đâm vào người ta như thế?”
Lúc này Lận Yên mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn rượu vang đỏ bị đổ loang lổ trước ngực, nhíu mày.
DJ trong quán bar đánh nhạc rock and roll nhưng cô chẳng nghe ra bất cứ giai điệu nào. Đèn màu trong quán chớp nháy liên tục đem lại chút màu sắc cho không gian mờ tối nơi đây.
“Mấy người đi đường không có mắt đúng không?” Đối phương khí thế dạt dào xông lên, thấy Lai Sở Sở và Lận Yên im lặng thì giọng điệu càng chanh chua hơn: “Cô có biết rượu này của tôi bao nhiêu tiền không?”
“Xin lỗi, tôi sẽ bảo bartender làm lại một cốc giống thế cho cô.” Lai Sở Sở lập tức mở miệng nói nhưng lời “xin lỗi” này chẳng có chút thành ý nào. Đây là Lai Sở Sở có khí chất cao ngạo cực kỳ giống Mục Hoằng Dịch.
Đối phương hừ lạnh, khinh thường: “Cô đền? Rượu này của tôi cả huyện thành chỉ có một chai, cô lấy cái gì đền cho tôi?”
Lai Sở Sở nhíu mày, cô làm thế này chỉ vì muốn giảng hòa cho Lận Yên. Nếu phía trước cô nói với giọng dịu dàng nhẫn nhịn thì giờ Lai Sở Sở không nhịn được nữa.
Lận Yên sợ Lai Sở Sở nháo chuyện này lên, lập tức bắt lấy một bartender, nói: “Bảo Lý Viêm Nguyên đi lấy rượu.”
Rượu ở huyện thành này không có nhiều, nhưng luận về các loại rượu thì có khi quầy rượu Lý Viêm Nguyên còn có những chai mà trong nước ít có.
Bartender đang bị giữ chặt cảm thấy khó hiểu.
Mãi cho tới khi khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, từ trong mái tóc đen dài óng mượt lộ ra khuôn mặt nhỏ tinh xảo, bartender nhận ra cô, lập tức cúi người gật đầu: “A, Lận tiểu thư hả? Tôi…tôi đi tìm ông chủ! Cô đợi một lát, đợi một lát!”
Nhờ vào ánh đèn mờ tối, Lận Yên nhìn thấy được khuôn mặt đối phương, hiển nhiên đối phương cũng nhận ra cô.
“Lận Yên?” Vu San gọi tên Lận Yên lên với giọng không tin lắm.
Lận Yên lạnh nhạt đánh giá Vu San từ đầu tới chân. Cô ta vẫn giống hệt như hồi cấp ba, đánh mắt đậm, tô son đỏ, thích trang điểm cho mình giống mấy cô gái chuyên đứng đường.
“Cậu quen hả?” Lai Sở Sở huých tay Lận Yên, ra chiều nghiền ngẫm.
“Ừm, bạn học hồi cấp ba!” Lận Yên vỗ vỗ vào phần áo dính rượu, nó loang ra như đóa mai đang nở rộ, làm áo lót đen bên trong như ẩn như hiện, ấn đường nhíu chặt hơn.
Lai Sở Sở nghe Lận Yên trả lời xong thì liếc mắt nhìn Lận Yên với vẻ ghét bỏ, ánh mắt rõ ràng là nói: Này mà là bạn học của cậu á?
“Lâu không gặp, bạn học cũ!” Vu San thấy Lận Yên đang chật vật, cắn răng gọi một tiếng ‘bạn học cũ’ rồi cùng cô hàn huyên: “Ngại quá, làm ‘ngực’ cậu uống một ly rượu rồi!”
Cuối câu Vu San còn nâng cao âm lượng lên, mỉa mai nghe rất chói tai.
Lận Yên ngước cặp mắt trong vắt lên, môi đỏ hơi cong: “Không sao cả, coi như một lần tắm bằng rượu vang đỏ vậy.”
Vu San không quen nhìn dáng vẻ lạnh nhạt cao ngạo như thoát khỏi trần tục của Lận Yên. Luôn cảm thấy người này quá mức sạch sẽ, không nhiễm thứ gì. Cô ta liếc mắt nhìn Lận Yên, hừ lạnh, vênh váo tự đắc hếch cằm: “Vẫn thích lập đền thờ như trước!”
Lý Viêm Nguyên đi ra khỏi phòng bao, còn chưa đi tới bên cạnh Lận Yên đã bị Mục Hoằng Dịch ngăn lại. Tiếp theo, không nói hai lời đã lột áo khoác của Lý Viêm Nguyên ra.
“Này! Trước mặt bao người, cậu làm gì thế?” Lý Viêm Nguyên cố ý lớn giọng, muốn mọi người quay lại chứng kiến cảnh tượng Mục Hoằng Dịch lột quần áo người đàn ông khác.
Mục Hoằng Dịch liếc Lý Viêm Nguyên một cái, Lý Viêm Nguyên lập tức không dám nói gì nữa.
Mục Hoằng Dịch dùng tay kéo thẳng, thành công cởi áo khoác của Lý Viêm Nguyên ra, khoác lên người Lận Yên.
Lận Yên ngẩn ra.
Lúc này Vu San mới chú ý tới sự tồn tại của Mục Hoằng Dịch, trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đường hoàng nhưng ương bướng của anh, kinh ngạc kêu lên: “Mục Hoằng Dịch?”
Là Vu San kêu lên ba chữ Mục Hoằng Dịch, nhưng lòng Lận Yên lại dậy sóng. Ba chữ này luôn dễ dàng tác động tới trái tim cô, bất kể lý do là gì!
Đôi mắt sắc bén lạnh lùng của Mục Hoằng Dịch nhìn về phía Vu San, chẳng có chút nhiệt tình nào.
Vu San bị ánh mắt lạnh lẽo này dọa cho sợ hãi lùi một bước, cổ cũng hơi rụt lại vì sợ. Đợi tới khi cô ta phục hồi tinh thần liền chỉ tay về phía Lận Yên và Mục Hoằng Dịch, nói với giọng điệu không thể tưởng tượng được: “Hai người ở bên nhau thật à?”
Ở bên nhau?
Lận Yên nhíu mày. Giây tiếp theo, cô buột miệng phủ nhận: “Không!”
Dứt lời, mọi thứ trở nên yên tĩnh.
Lận Yên nói xong cũng thấy mình hành động theo cảm tính, âm thầm cắn môi hối hận.
Cô phủ nhận theo quán tính.
Bởi vì có Lai Sở Sở ở đây, nên cô luôn phủ nhận quan hệ giữa mình và Mục Hoằng Dịch theo thói quen.
Nhiệt độ quanh người giảm xuống, có đôi mắt hung ác đang nhìn chằm chằm cô một lúc lâu. Giây tiếp theo, chủ nhân ánh mắt đó đi lướt qua Lận Yên không chút lưu tình, sải bước đi tới phòng bao, hơi thở lạnh lùng tản ra trên người anh suýt chút nữa thì đánh ngã Lận Yên.
Nhìn theo bóng dáng lạnh lùng của Mục Hoằng Dịch, Lận Yên ngây người.
Lai Sở Sở đứng một bên không nói gì, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn Lận Yên, cong môi cười. Toàn thế giới này, chỉ có Lận Yên mới có thể làm Mục Hoằng Dịch tức tới mức mặt mày tái mét.
“Tìm chai rượu khác đưa cho cậu ta đi.” Lận Yên nhắn nhủ Lý Viêm Nguyên một câu rồi xoay người rời đi.
Lý Viêm Nguyên lập tức phân phó bartender: “Tìm hiểu xem vị tiểu thư này đã gọi loại rượu gì rồi đi tới quầy rượu của tôi lấy hai chai giống thế lên. Một chai là để đền bù, chai còn lại là Tiểu Yên mời khách.”
“Vâng, ông chủ.” Bartender đi làm việc dựa theo việc Lý Viêm Nguyên giao.
Lý Viêm Nguyên tự mình giao việc là đã giữ đủ thể diện cho Lận Yên. Mọi người đều biết, tuy quán bar của Lý Viêm Nguyên nhỏ nhưng hậu thuẫn đằng sau rất lớn. Vu San lăn lộn được tới ngày hôm nay, chắc cũng biết thế lực đứng sau quán bar này như thế nào.
Không kể tới sản nghiệp của Lý Viêm Nguyên, chỉ vẻn vẹn mánh lới của cố vấn thôi đã đủ để mọi người chạy theo như vịt.
Đột nhiên, Vu San híp mắt nhìn theo bóng dáng Lận Yên, đáy mắt hiện lên sự khinh thường, miệng càng không sạch sẽ nói một câu: “Lại cấu kết với nhau.”
Lận Yên dừng chân lại, ánh mắt trở nên rét lạnh. Trước khi cửa phòng bao đóng lại cô còn làm như không để ý, nói với Lý Viêm Nguyên: “Quán bar của cậu càng ngày càng tùy tiện rồi, chó điên cũng có thể vào đây!”
Lý Viêm Nguyên: “…”
Lận Yên ghét Vu San, cực kỳ ghét, đây là điều không thể phủ nhận!
Bởi vì có khúc nhạc đệm nhỏ là Vu San nên bầu không khí càng thêm bí hiểm khó lường. Lúc trở lại phòng, phát hiện ra Sa Khinh Vũ đã tới.
Sa Khinh Vũ nhiều chuyện đứng lên hỏi Lận Yên: “Không sao chứ?”
“Không sao cả, đụng phải người khác thôi.” Lận Yên nhéo ấn đường, nói qua loa.
Sa Khinh Vũ hồi tưởng lại, không cảm thấy xa lạ với vẻ mặt này của Lận Yên chút nào. Cô thường thấy nó, đặc biệt là hồi học cấp ba. Cô nhíu mày hoài nghi nhìn Lận Yên mất nửa ngày, dò hỏi: “A? Nhìn sắc mặt cậu, chắc chắn là cậu gặp phải người mình rất ghét.”
Lận Yên chịu thua, ném cho cô một cái tên: “Vu San.”
“Ai?” Sa Khinh Vũ kích động kêu lên, đôi mắt trừng to: “Cậu bị kỹ nữ Vu San tạt rượu vào người?”
Nghe vậy, Lận Yên day trán, cố gắng giải thích: “Không phải cậu ta tạt mà là tớ đụng phải.”
“Bartender nói cậu bị tạt rượu rồi còn bị người ta ngăn không cho đi. Bảo Lý Viêm Nguyên tới đó giải quyết.” Sa Khinh Vũ nói lại những lời lúc nãy bartender đi vào đã nói, không thiếu một chữ.
Lận Yên: “…”
Bỗng nhiên cô rất muốn quỳ lạy cậu bartender kia, năng lực lý giải không thể đùa được.
“Vu San là người như nào mà thấy Khinh Vũ tức giận bất bình thế?” Lai Sở Sở khá có hứng thú với Vu San vừa nháo tới mức làm người hoang mang.
Nói tới Vu San, Sa Khinh Vũ rất hăng hái: “Vu San ấy à, lúc trước từng làm trường bọn tớ náo nhiệt một thời. Sở Sở, cậu không học cùng trường cấp ba với bọn tớ là bỏ luôn một vở kịch về cuộc sống rồi.”
Lai Sở Sở ngồi ở ghế sofa bên cạnh Sa Khinh Vũ, dù bận nhưng vẫn ung dung liếc Sa Khinh Vũ một cái, hứng thú dào dạt tiếp tục nghe chuyện bát quái: “Cái gì mà vở kịch về cuộc sống? Khinh Vũ, nói nói!”
Nhắc tới Vu San là Sa Khinh Vũ mặt mày hớn hở: “Để kể về Vu San thì ba ngày ba đêm không kể hết. Danh tiếng hồi cấp ba của cậu ta có thể nói là đinh tai nhức óc, dường như không ai là không quen cậu ta. Cả ngày ăn mặc trang điểm lộng lẫy tới trường. Này đâu giống đi học, cậu ta biến trường thành trung tâm môi giới hôn nhân rồi.”
“Có quan hệ mờ ám với một đống nam sinh trong trường thì không nói, ha, không ngờ cậu ta còn có mặt mũi theo đuổi Mục nam thần của chúng ta!”
“Mục nam thần?” Lai Sở Sở nhíu mày: “Mục Hoằng Dịch à?”
Trong chớp mắt, cả phòng bao yên tĩnh.
Theo bản năng, Lận Yên liếc nhìn Mục Hoằng Dịch vô cảm, thờ ơ ngồi trong góc uống rượu, tựa như người mà mọi người đề cập tới không phải anh.
Anh nghiêng người, nâng mắt như thể cảm nhận được ánh mắt của Lận Yên, ngẩng lên đúng lúc bắt gặp được đôi mắt sáng tỏ đang nhìn mình, tỏa sáng dưới ánh đèn mờ ảo.
Bị bắt gặp, ánh mắt Lận Yên cứng lại. Cô cấp tốc thu tầm mắt lại, mím môi, lẩn tránh anh.
Cô sợ phải đối diện với Mục Hoằng Dịch, càng sợ ánh mắt của anh, nhất là sau câu nói “không” vừa rồi.
Sâu không thấy đáy, như là chú sói đang ẩn nhẫn.
Từ trước tới nay, Sa Khinh Vũ luôn nhìn bầu không khí để nói chuyện. Cô kéo tay Lận Yên nói chuyện hồi lâu mới giảm được bầu không khí quỷ dị trong phòng.
Không lâu sau, tan cuộc.
3.
Mục Hoằng Dịch đưa Lận Yên về nhà. Xe BMW màu đen đỗ trước cửa nhà, Văn Phương đã nhìn thấy nó từ cửa sổ phòng trên. Bà không dám bật đèn, cứ ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài, muốn xem nhiều bí mật của con gái mình hơn.
Xe vừa dừng lại, Mục Hoằng Dịch đã nhận được một cuộc gọi. Lận Yên vừa tháo dây đai an toàn vừa nhìn anh, chỉ thấy anh ngẫu nhiên nói ra một hai câu với chất giọng lạnh nhạt. Để ý thấy Lận Yên đang ngây ra, anh cúp điện thoại, hỏi Lận Yên: “Sao nào?”
Giọng điệu hơi lạnh, không có chút tình cảm nào.
Lận Yên tỉnh táo lại, lắc đầu rũ mắt cắn môi: “Không có gì.”
Giọng nhỏ như tiếng ruồi muỗi.
Ánh mắt nặng nề của Mục Hoằng Dịch nhìn sang nơi khác. Anh ấn mở cửa sổ xe, lấy từ tủ chứa ra một bao thuốc lá, ngậm một điếu vào trong miệng, bật lửa châm vào cuối điếu. Anh rít một hơi, phun ra làn khói không thành hình tròn hoàn chỉnh.
Ánh lửa ở điếu thuốc lóe sáng trong đêm tối, như con đom đóm cuối cùng của mùa hè.
“Hai ngày trước, anh gặp Trịnh Thiếc.” Bỗng nhiên, anh mở miệng nói, giọng điệu lạnh tanh.
Nghe thấy tên Trịnh Thiếc, Lận Yên kinh ngạc mở to mắt, toàn thân cứng đờ.
Không sai, người đó là Trịnh Thiếc.
Lúc ấy, trong quán café của anh Văn, Trịnh Thiếc ngồi đối diện cô, không ngừng lặp lại cái tên Mục Hoằng Dịch, đã làm cho cô nhanh chóng rơi vào những lời ngon ngọt, lấp trái tim.
Lận Yên “ồ” rồi lại cúi đầu.
Mục Hoằng Dịch phì cười: “Tướng mạo tựa Phan An?”
Lận Yên: “…”
Cô thừa nhận nhan sắc của Trịnh Thiếc không thể so được với Phan An nhưng người ta đâu kém?
Dáng vẻ tri thức lịch sự văn nhã, cao 1m8, nghe nói cả nhà Trịnh Thiếc bao gồm cả anh ta đều công tác ở cơ quan chính phủ. Văn Phương có quan hệ rất tốt với bố mẹ Trịnh Thiếc, có thể tính là thế giao.
Mục Hoằng Dịch thu lại nụ cười, nhìn đỉnh đầu Lận Yên, lặp lại những lời cô đã nói lúc xem mặt: “Tôi thích những người đàn ông biết nấu cơm, tốt nhất là tài nấu nướng hàng đầu, nghề nghiệp là bác sĩ. Đương nhiên, là bác sĩ ngoại khoa thì càng tốt!”
Lận Yên cúi đầu nhếch miệng, đây đúng là lời cô nói, nhưng không hiểu vì sao nó lại tới tai Mục Hoằng Dịch, có điều…
Lận Yên nâng mắt nhìn khuôn mặt anh gần trong gang tấc. Khói thuốc lá lượn quanh làm khuôn mặt tuấn tú như che trăm ngàn nỗi sầu. Mê hoặc lòng người như thế làm Lận Yên không cách nào nhìn thấu được nội tâm của anh.
Rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì? Sao anh lại che giấu bí mật của mình với cô, còn che giấu một cách thản nhiên như thế?
“Lận Yên.” Bỗng nhiên, Mục Hoằng Dịch gọi tên cô một cách rất trịnh trọng.
Lận Yên ngồi nghiêm chỉnh, ngay cả sườn mặt cũng nghiêm túc nhìn Mục Hoằng Dịch, nín thở đợi anh nói.
“Chuyện chúng ta đang yêu nhau là chuyện không thể nghi ngờ.” Anh vừa nói vừa gạt tàn thuốc ra bên ngoài cửa sổ, đốm sáng vụt qua như sao băng rồi rơi xuống.
Anh nghiêng người, đầu ngón tay còn vương độ ấm của điếu thuốc lá nâng cằm Lận Yên lên, hai mắt như tỏa sáng tới gần cô: “Chẳng lẽ chỉ thiếu câu ‘anh yêu em’ là em đã phủ nhận tình cảm anh dành cho em sao?”
“Em không thế.” Lận Yên thề thốt phủ nhận, bướng bỉnh ngẩng đầu lên.
Cô chưa bao giờ nghĩ thế.
Chỉ là cô đang mê man, chưa xác định được.
Bởi vì Mục Hoằng Dịch cứ cho cô hi vọng rồi lại tạt nước lạnh vào hi vọng đó làm cô tỉnh lại từ giấc mộng tươi đẹp giữa mùa hè.
Con ngươi đen nhánh sâu thẳm nhìn chăm chú như thể muốn nhìn thấu nơi sâu nhất trong nội tâm cô, sau đó khóa chặt trái tim cô, để cô mãi mãi là vật sở hữu của anh, không kẻ nào có thể chạm tới.
Một lúc lâu sau, Mục Hoằng Dịch buông cằm cô ra, ánh mắt lóe lên một tia chân tình. Anh do dự trong chốc lát rồi mở miệng: “Thế giới rộng lớn, nhiều người, sẽ có tới hàng tỉ người không có cơ duyên cùng em làm khách qua đường. Anh là một trong số hàng tỉ người đó hay là một người xa lạ không liên quan?”
Rốt cuộc trong lòng Lận Yên, anh chiếm vị trí nào?
Nghe câu nói lạnh nhạt của anh, bỗng Lận Yên thấy khó thở.
Vì sao anh luôn như thế? Rõ ràng đây không phải sự thật nhưng anh cứ thích vặn vẹo thành như này? Chẳng lẽ cứ tra tấn cô anh sẽ thấy dễ chịu sao?
“Mục Hoằng Dịch!” Lận Yên không vui, rống to tên Mục Hoằng Dịch. Trong bóng đêm, đồng tử mắt bức bách nhìn anh.
Anh đang châm chọc ai thế?
“Lận Yên!” Lẫn với tiếng hét của Lận Yên, Mục Hoằng Dịch tiến tới chỗ cô, ánh mắt âm u, thanh âm hơi khàn: “Đừng hơi tí là rống tên anh.”
Từ nhỏ tới lớn, vì Lận Yên luôn rống tên anh như thế, không chút kiêng kỵ nên anh mới nghĩ trong lòng cô, anh cũng giống như bao người khác, không có sự tồn tại đặc biệt.
Thế nên, nếu Lận Yên không yêu anh, có thể đừng làm trái tim anh rung động nữa không?
A!
Lận Yên phát ra tiếng cười lạnh từ tận đáy lòng.
Ngay cả rống tên anh cũng ý kiến. Mục Hoằng Dịch cao ngạo quá đáng rồi!
Lận Yên bị mùi thuốc lá trên người Mục Hoằng Dịch làm cho choáng váng. Cô đẩy anh ra, tránh xa mùi hương kia, muốn tìm lại chút tỉnh táo.
“Em có thể nói chuyện được bình thường không?” Lại hơi gầm lên. Lận Yên tức hộc máu, trừng mắt nhìn Mục Hoằng Dịch, vô cùng không vui.
Mục Hoằng Dịch bất ngờ bị cô đẩy ra. “A” một tiếng cười trào phúng.
Thấy anh chỉ cười không nói, Lận Yên càng giận hơn: “Đừng làm như cả thế giới đều thiếu nợ anh, Mục Hoằng Dịch, anh có tư cách gì để chất vấn em?”
Ngoại trừ bưu thiếp bị bỏ lâu như nửa thế kỷ, ngoại trừ việc anh từng đi Pháp tìm cô, ngoại trừ việc anh chuyển ngành,…
Hốc mắt Lận Yên đỏ lên, cô muốn hít vào một hơi nhưng lại nhịn xuống.
Ngoại trừ cái này, anh có tư cách gì mà chất vấn cô chứ!
Tư cách?
Tròng mắt Mục Hoằng Dịch rét lạnh.
Giờ Lận Yên lại cùng anh nói chủ đề này sao?
Một lúc lâu sau, Mục Hoằng Dịch mang khuôn mặt đen như than bực bội rút bao thuốc ra, mở lên thì bao thuốc trống không. Chút tính tình tốt còn sót lại đã biến mất không còn chút nào, anh ném bao thuốc không ra ngoài cửa sổ, tạo thành một đường cong parabol đẹp mắt, gói táo khô cũng bị vứt luôn ra ngoài.
“Đúng vậy, anh chẳng có tư cách gì cả.” Anh lạnh lùng mở miệng, tầng băng mỏng nơi đáy mắt đang cao lên: “Nhưng Lận Yên em có tư cách gì?”
Lông mi Lận Yên run lên. Cô cố gắng kiềm chế sự chua xót trong lòng, bình thản hỏi một câu: “Em trêu chọc anh cái gì, không phải chỉ hỏi anh một câu thôi sao? Anh có cần phải thế không?”
Chỉ hỏi một câu có phải bọn họ đang bên nhau không, Mục Hoằng Dịch có cần phải thế không?
“Em thật sự chỉ hỏi anh một câu?”
Trong không gian yên tĩnh, Mục Hoằng Dịch hét to lên như thể đang phát tiết, nhưng phần lớn là… không thể chịu được nữa!
Lận Yên kinh ngạc di chuyển tầm mắt. Trong bóng đêm, cô nương nhờ ánh trăng nhìn vào mắt Mục Hoằng Dịch, chăm chú nhìn, đôi mắt đó dâng lên một tầng ẩm ướt không biết tên.
“Không thì sao?” Thanh âm nhẹ tênh, hơi nghẹn ngào.
Cô không biết Mục Hoằng Dịch đang hung dữ cái gì, chỉ cảm thấy tủi thân.
“Nếu chỉ có câu nói đó, Mục Hoằng Dịch ở trước mặt em sao có thể hết khóc rồi cười chỉ trong nháy mắt?” Thanh âm Mục Hoằng Dịch bức bách, con ngươi mở lớn. Dưới ánh sáng mờ mờ, trông hơi ghê người.
Lận Yên đang phân tích câu anh vừa nói. Lúc cô hiểu rõ ràng mọi chuyện, chưa kịp đáp lại, cả người đã bị một cánh tay kéo đi, tiến vào trong ngực.
Muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị Mục Hoằng Dịch giữ lấy.
Sau đó, cả người cô như thể bị hòa tan, không còn sức lực nào để đẩy anh.
Một lúc sau, Mục Hoằng Dịch bất lực cọ qua cọ lại ở cổ cô, tóc anh cứ dụi vào cổ làm cô hơi ngứa.
Giọng nói chán nản của anh vang lên bất thình lình: “Lận Yên, chỉ khi yêu em anh mới cảm nhận được mình một cách chân thật. Anh nghĩ, em tồn tại là vì anh.”
Lận Yên ngẩn ra. Môi cô giật giật, cố gắng rất nhiều lần nhưng không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Từ trước tới nay.
Cô chưa từng gặp qua dáng vẻ này của Mục Hoằng Dịch.
“Thật ra anh rất yếu đuối. Anh mất đi bố, rồi Hoằng Diễn, sau đó là em…”
Thanh âm anh nhẹ bẫng, hô hấp nhè nhẹ, mỗi một câu đều phải tạm dừng nửa giây mới nói tiếp, không trấn định, thong dong như thường ngày. Giống như là anh đang say rượu nói bừa, nhưng anh không uống nhiều rượu.
“Suốt tám năm, anh tồn tại là vì em còn sống ở một nơi nào đó trên thế giới này, một ngày nào đó, em sẽ trở lại bên cạnh anh.”
“Suốt tám năm, không phải anh không nóng nảy mà là không có bất kỳ ai có thể làm anh tức giận.”
“Suốt tám năm, không có em, thế giới của anh chỉ là hư không.”
Một cơn gió đêm thổi vào trong xe. Cô bị Mục Hoằng Dịch ôm chặt vào lòng, dán vào lồng ngực nóng bỏng. Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm vào ánh trăng mờ áo, giật mình, ngây người.
Không khỏi có chút hoài nghi, người trước mặt đây có phải Mục Hoằng Dịch không?
Anh nói: Không có em, thế giới của anh chỉ là hư không.
Anh muốn nói anh đã hư không như thế tám năm rồi?
Người như này, giống với Mục Hoằng Dịch cao ngạo cả đời sao?
Vì có em tồn tại nên mới không thấy cô đơn
Buồn vui đều chia sẻ cho em
Hạnh phúc xa xỉ tới mức không cần
Vì em tồn tại nên mới có tương lai
Mỗi một việc đều đáng để chờ mong
Mỗi ngày đều có anh và em yêu nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.