Cận Duy Nghi ngả ghế ngồi ra sau, cũng thầm ngạc nhiên bởi thời gian trôiquá nhanh. Mà xe lái cũng quá nhẹ nhàng tới nỗi chai nước có đặt trướcmặt cũng chẳng thấy sóng sánh mấy. Cô theo dòng người xuống xe, cả ngàycứ kiểm tra hết cái này đến cái khác khiến đầu óc cô như sắp mụ mị, chỉ muốn lôi tất cả đống số liệu và bảng biểu này ném hết ra khỏi đầu.
Cô đứng nguyên tại chỗ nhìn, hai tay khoanh trước ngực. Trên sân ga phíađối diện có rất đông người, và những toa tàu cứ im lìm chờ đợi, hình như có vị lãnh đạo nào đó đang phát biểu. Biểu ngữ màu trắng in trên nềnvải đỏ thẫm. Người quay phim bận rộn với máy móc, vây quanh đám người ồn ào.
“Chúc các tình nguyện viên tới miền tây lên đường thuận buồm xuôi gió, chúccác thanh niên cống hiến xương máu vì Tổ quốc lên đường may mắn!”
Vị lãnh đạo hào hứng hô to, câu này cũng thay cho câu kết của bài phát biểu, tiếp sau đó cả đám người vỗ tay rào rào.
Duy Nghi vẫn đứng ở chỗ cũ, những người ngồi trên xe giờ cũng đã xuống hết. Trên sân ga sạch bóng giờ chỉ có lẻ loi mình cô. Đứng nhìn hai đoàn tàu chầm chậm rời bến, vẫn còn một nam sinh cuối cùng tay cầm bó hoa đứngtrên bục vẫy chào đám người tới tiễn.
Năm nào cũng vậy nhưng vẫn có người hừng hực lý tưởng và hoài bão tách mình ra khỏi chốn thành phố phồn hoa, không chút do dự hướng tới miền đất xa xôi, rộng lớn ở bên kia của tổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-nghieng-mua-nhe-chang-nen-ve/1962242/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.