Cận Tri Viễn ký tên lên một bản hợp đồng, nhẹ nhàng gấp lại, sau đó ngẩngđầu, cười rạng rỡ: “Chị, Đường Gia đã quyết định địa điểmđặt trụ sở mới, ở ngay tại nơi này.”
“Ừ, chị biết.” Duy Nghi cúi đầu, khuôn mặt trông nghiêng tựa như một bứctruyền thần, “Tại sao vậy? Ngành điện tử ở thành phố kế cạnh Ninh Viễnđang chiếm ưu thế, nhân lực lại dồi dào, đáng lẽ anh ấy không nên chọnnơi này.”
“À, thì là như vậy đó.” Bỗng nhiên cậu mỉm cười, ra vẻ hiểu rõ gật gật đầu.
Nhà xưởng nằm ở vùng ngoại thành Ninh Viễn, chiếm diện tích rộng lớn, nơinơi đều là tiếng thi công ồn ào phát ra từ công trường. Cây cối đã đượctu sửa rất tốt, ven đường còn gieo trồng một ít hạt giống đại thụ, loạigốc lớn, tán che mặt.
Lúc Cận Duy Nghi ra khỏi cửa, không biết tại làm sao, đi được vài bước đãthấy mỏi chân, vì thế càng ngày cô đi càng chậm. Bên tai vang lên lờigiới thiệu đều đều của Đường Gia, cô hơi lơ đãng gật đầu có lệ. Khi bước đến cuối đường, cô phát hiện gót chân đã bị tróc một mảng nhỏ, giờ đâycứ mỗi bước đi, giống như có người cầm con dao nhỏ vạch khẽ lên miệngvết thương.
Cô đi không nổi nữa, quay đầu nhìn sang chiếc xe kia.
Đường Gia đi sau cô nãy giờ, nhìn theo hướng ánh mắt của cô, cười: “Ha, nơinày ngắm cũng đủ rồi.” Sau đó thản nhiên giữ chặt tay cô: “Đi, đi xemphân xưởng.”
“Đường Gia, em đi không nổi nữa, anh mau lái xe lại đây đi. Em chờ anh ở chỗnày.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-nghieng-mua-nhe-chang-nen-ve/1962221/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.