Mới sáng ra, người mà Chu Chi Nam phái đến thương hội báo lại rằng: Sau tiệc sinh nhật của anh hai ngày, Thẩm Văn ngoài đi tới nhà máy dầu lương thực làm việc ra thì còn đến quán trà uống trà.
Theo người trong quán trà nhớ lại, mấy hôm đó đúng là có nhìn thấy Thẩm Văn. Chu Chi Nam nhìn xuống một lượt thì thấy hai chữ “Trình Sơn.”
Hoá ra là có người âm thầm tác quái.
Vẫn là hồ ly lộ đuôi.
Anh gọi người đặt thiếp mời đưa đến nhà họ Trình, mời Trình Sơn đến quán cơm Thượng Hải dùng cơm trưa. Hôm nay Thượng Hải mưa dầm, gió lạnh kỳ quái, Chu Chi Nam lại mời gấp, thật sự không phải điềm báo tốt nào.
May là anh ra ngoài kịp thời, không gặp phải mưa gió quá lớn, đợi Trình Sơn từ sớm.
Chu Chi Nam hận người không quang minh chính đại nhất, nhưng cũng tiên lễ hậu binh(*) cho nên mới mời từng người một. Nhưng không ngờ, tấm thiếp mời này lại mời đến ba người.
(*)Tiên lễ hậu binh: trước dùng lễ nghĩa, nếu không được mới dùng vũ lực.
Nhìn thấy Trần Mặc Lương đi vào thì giống như hiểu được chút gì đó.
Trình Mỹ Trân khoác tay Trần Mặc Lương bước vào cửa, người đàn ông gầy nhom đó rất hưởng thụ, “Ông chủ Chu, đã lâu không gặp. Đừng trách tôi không mời tự đến nhé, tôi cũng rất lâu rồi chưa gặp cậu.”
“Đâu có, ông chủ Trần. Ông dầm mưa đến đây tôi cảm động còn không hết.”
Trình Sơn buồn rầu cười, Chu Chi Nam nhìn ông ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-nam-lua-vao-rem-lua/3462615/chuong-38.html