Chương trước
Chương sau
“Sao em lại ở đây?” Diệp Tiểu Ý có chút xấu hổ.
“Anh nhìn thấy em đi ra từ trong khách sạn, mơ mơ hồ hồ. Anh lo lắng em đã xảy ra chuyện gì đó nên liền đi theo. Quả đúng như dự định, em ngất xỉu ở trên đường nên anh đã đưa em về đây.” Quý Bạc Như đặt bát cháo xuống đầu giường: “Ăn chút cháo đi, cơ thể em vẫn còn rất yếu.”
Quý Bạc Như dịu dàng như vậy khiến Diệp Tiểu Ý rất ngại ngùng.
“Không cần đâu, em phải đi ngay bây giờ..., Quý tiên sinh, cám ơn anh.”
“Tiểu Ý, trước đây em không gọi anh là Quý tiên sinh.” Quý Bạc Như đi đến trước mặt Diệp Tiểu Ý, hắn nắm lấy bả vai của cô rồi nhìn cô chăm chú: “Gọi anh là Quý đại ca đi.”
“Xin lỗi...” Diệp Tiểu Ý thấp giọng nói.
“Bỏ đi...Bây giờ cũng muộn rồi, em nghỉ ở đây một đêm đi, biệt thự này không có người ở. Đợi sáng sớm mai, anh đưa em xuống núi, xe của anh mang đi sửa rồi, đêm nay không có cách nào đưa em về được.” Quý Bạc Như ân cần nói: “Cho dù thế nào thì chúng ta vẫn là bạn bè, chẳng lẽ hôn ước không còn thì có chết cũng không qua lại phải không?”
Vì câu bạn bè này nên Diệp Tiểu Ý đồng ý ở lại.
Biệt thự này ở giữa sườn núi, một mình đi xuống thật quá nguy hiểm.
Sáng sớm ngày thứ hai, Quý Bạc Như chuẩn bị cho Diệp Tiểu Ý một bữa sáng đầy dinh dưỡng, hắn nói thân thể cô quá yếu, cần được bồi bổ.
Diệp Tiểu Ý thấp thỏm, cô ăn bữa sáng một cách nhanh chóng rồi chào tạm biệt.
Lúc hai người đứng ở cửa chờ xe, Quý Bạc Như nhìn sắc mặt tái nhợt của cô thì không khỏi dặn dò vài câu: “Tiểu Ý, nếu e có khó khăn thì cứ nói với anh... Lần sau đừng ngốc như vậy nữa.”
Trong lòng Diệp Tiểu Ý khẽ ấm áp, nhưng cô dựa vào cái gì mà tìm đến sự giúp đỡ của Quý Bạc Như chứ?
Cô và Quý Bạc Như vốn chỉ là hôn nhân thương mại mà thôi, vạ ai người nấy chịu, đó là chuyện rất bình thường.
“Em có thể tự mình xử lí, cảm ơn anh.” Diệp Tiểu Ý nói.
“Em đúng là cứng đầu.” Lý Bạc Như đưa tay xoa đầu Diệp Tiểu Ý.
Nhưng tay của hắn còn chưa động đến tóc của Diệp Tiểu Ý thì một chiếc xe màu đen đột nhiên dừng ở trước cửa.
Mẹ Quý xách túi xách giận dữ xuống xe, bà nhìn Diệp Tiểu Ý đầy kì quái nói: “Ơ, đây không phải là Tiểu Ý sao?”
Diệp Tiểu Ý chào hỏi lễ phép: “Bác Quý, chào bác.”
“Ta không gánh nổi tiếng bác của cô, chỉ hi vọng cô giơ cao đánh khẽ, tránh xa con trai ta một chút!” Mẹ Quý thẳng thắn: “Đêm qua cô quyến rũ chủ tịch Triệu bị Triệu phu nhân bắt sống tại trận. Sao? Không lấy được tiền liền quay lại muốn quyến rũ con trai của tôi sao? Lúc đầu không biết là ai khăng khăng một mực không chịu kết hôn?
Diệp Tiểu Ý có nỗi khổ riêng, lúc trước Quý gia vẫn luôn thúc giục việc kết hôn, nhưng tình cảm mà Diệp Tiểu Ý dành cho Quý Bạc Như chỉ là tình cảm anh em bạn bè đơn thuần nên trì hoãn không muốn kết hôn. Thực ra, cô không thể quên nổi Ôn Nam vì vậy vẫn luôn kháng cự hôn ước với Quý Bạc Như.
Quý Bạc Như cau mày, trách mắng mẹ Quý: “Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy với Tiểu Ý?”
“Ta làm sao nào? Con trai, con đừng để mắt bị làm mờ mắt, cô ta bên ngoài tỏ ra đơn thuần thánh thiện nhưng sau lưng không biết làm ra chuyện thấp hèn cỡ nào đâu! Ôn Nam vừa nói với ta, cô ta cũng có một chân trong ngân hàng Hằng Phong của Triệu Hành Trường! Ôn Nam còn đích thân thông báo cho Triệu phu nhân tới bắt gian nữa đó!”
Mẹ Quý nói: “Loại phụ nữ này thật ghê tởm!”
“Ôn Nam sao?” Quý Bạc Như cau mày: “Mẹ, sao mẹ lại cùng hắn....”
Quý Bạc Như chưa nói xong thì cửa sổ phía sau của chiếc xe màu đen được kéo xuống, lộ ra nửa gương mặt tuấn tú và đôi mắt sâu, lạnh lùng như hồ băng.
Thì ra, là hắn....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.