11. Hy vọng 
Chuyện Chung Chi Lộ muốn từ chức, Đặng Mục Hoa không hề bất ngờ. Cô ấy nhìn qua đơn xin thôi việc rồi đặt xuống, rất đồng tình: "Được đấy, về trường học sẽ tốt hơn cho em." 
Cô dành thời gian còn lại trong ngày đó để bàn giao công việc với đồng nghiệp, tối ra ngoài ăn tối với Đặng Mục Hoa. Họ đến một quán lẩu gần trường cũ, đều là những người lớn lên từ ngôi trường này, không biết đã tới đây bao nhiêu lần rồi. Ba bốn năm sau quay lại, thấy quán mở rộng gấp vài lần so với ban đầu nhưng vẫn đông nghịt khách. Họ xếp hàng nửa tiếng mới lấy được số, ngồi xuống, thở dài nhẹ nhõm. 
Hai người gọi một bàn thức ăn lớn, xung quanh toàn sinh viên trẻ trung, còn non nớt, các cặp tình nhân trẻ tuổi, miệng bị ớt làm đỏ gay, nhìn nhau cười, khiến người xung quanh cũng cảm thấy ấm lòng. 
Đặng Mục Hoa cho rau vào nồi, lắc lư đầu nói: "Nhìn bọn trẻ, mình cũng cảm thấy già rồi." Vừa nói vừa sờ mặt, "Thời gian khiến nhan sắc của chúng ta phai tàn!" 
Chung Chi Lộ cười sặc sụa: "Sao mà chua chát vậy, lại tái xuất à? Em thật sự cảm thấy mình già rồi, cố tình chạy về đây học lại xem có trẻ ra được không." 
"Em thì già cái gì? Vẫn còn phong độ mà." Đặng Mục Hoa nói: "Này, gần đây có người hỏi thăm em đấy, nói muốn làm quen." 
"Gì cơ?" Chung Chi Lộ giật mình rồi bật cười, "Đùa à?" 
Đặng Mục Hoa cười: "Thôi, chị đã từ chối 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-len-thanh-binh/3421462/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.