3. Nghi ngờ
Nghỉ ở nhà hai ngày, quay lại công ty Đặng Mục Hoa thấy cô tiều tụy thêm, hỏi kỹ rồi mắng: "Em thật ngốc, chuyện lớn thế mà không nhờ ai à?"
Chi Lộ cười đáp: "Không sao, qua rồi."
"Chị thấy sớm muộn gì em cũng kiệt sức mà chết." Đặng Mục Hoa lắc đầu thở dài.
Cô cúi xuống duyệt bài, mỉm cười.
Vài ngày qua, chứng mất ngủ của cô tệ hơn bao giờ hết, trước đây uống thuốc ngủ vẫn được, giờ uống mà không có tác dụng, khó nhọc ngủ được, vừa mở mắt đã sáng, đành dậy đi làm. Lúc này tính trẻ con nhà nghèo phải tự lập sớm của Dương Lý phát huy, cô ấy dậy sớm hơn, mấy bữa gần đây chính cô ấy lo bữa sáng. Đứa trẻ thật quá hiểu chuyện, Chi Lộ không khỏi nghĩ, như đền đáp quá nhanh.
Đang suy nghĩ, Đặng Mục Hoa ném cho cô cái gương soi, bảo: "Nhìn em bây giờ kìa, da trắng bệch như ma, đi khám sức khỏe đi, ăn trưa xong chị chở em đi."
Sững sờ soi gương, da nhợt nhạt, gần như trong suốt, có thể thấy rõ mạch máu, quả thật không lành. Chi Lộ nhớ lại chứng mất ngủ, ù tai gần đây, gật đầu, cô biết tình trạng sức khỏe của mình, cho rằng thực sự cần khám.
Nhà xuất bản phân xe cho các biên tập viên chính, Đặng Mục Hoa cũng có một chiếc màu bạc nhỏ, cô ấy lái không giỏi, đi chậm rãi, bị vô số xe vượt lên.
Chi Lộ lắc đầu cười khì.
Đặng Mục Hoa trợn mắt: "Em chê chị lái chậm à?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gio-len-thanh-binh/3421454/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.